Bọn họ là đội Thiên Hổ Xích Vệ đấy.
Một trong những người có sức chiến đấu cao của đại hội đấy.
Lúc này thế mà lại chẳng làm gì Lâm Chính được? Ngược lại bị anh đánh cho một quyền văng ra xa. “Không... không thể nào... Làm gì có chuyện này”. Tiền Thâm run rẩy, đầu óc ong ong.
Triển Hồng đã hóa đá.
Lúc này ngay cả Tàng Hổ cũng không khỏi run lên, nhãn cầu suýt nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
“Thần y Lâm ở Giang Thành, mạnh thế... từ bao giờ đấy?”
Tàng Hổ sầm mặt.
Những điều ông ta biết về Lâm Chính cũng chỉ là mấy tin tức cơ bản mà đại hội nắm giữ.
Đại hội cũng đánh giá khá tốt với thực lực của Lâm Chính.
Người đứng đầu trong y thuật và võ đạo của Long Quốc.
Mấy chữ này trông rất siêu phàm nhưng với Tàng Hổ, nó chẳng là gì cả.
Đội Thiên Hổ Xích Vệ bọn tôi luôn hoạt động ở ngoại vực, đã giết không biết bao nhiêu người tự xưng là đứng đầu hoặc tự cho là vô địch thiên hạ ở ngoại vực? Mấy người này ai cũng đều đứng trên đỉnh cao ở kỹ năng hoặc lĩnh vực của mình, đều là các nhân vật tâm cỡ vang danh.
Thế nên danh xưng đứng đầu y võ Long Quốc cũng chẳng lợi hại gì với họ cả.
Chỉ là...
Bên đại hội đáp trả một câu khiến Tàng Hổ luôn canh cánh trong lòng.
Thần y Lâm tiến bộ như thần.
Tiến bộ như thần? Tức là thiên phú cực kỳ cao, khả năng lĩnh hội siêu phàm.
Nhưng lời nói này rất mơ hồ.
Rốt cuộc như thần là đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814807/chuong-4030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.