Lâm Chính nói thế khiến sắc mặt đám người Tàng Hổ trở nên nghiêm nghị.
Ai mà ngờ Lâm Chính lại cương quyết như thế.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại thì tốt hơn, nếu đánh giết nhau cậu chưa chắc là đối thủ của bọn tôi”.
Tàng Hổ nhìn chằm chằm Lâm Chính, mặt chẳng để vẻ dao động cảm xúc nào: “Tôi biết cậu rất tức giận nhưng mọi chuyện đều phải làm theo quy tắc. Cậu yên †âm, chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng, mời cậu đi cho”.
“Tôi đã nói rồi, thả người ra, các ông rời đi, nếu không các ông là đồng phạm”, Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Thần y Lâm, cậu kiên quyết muốn sử dụng bạo lực à?”
Tàng Hổ cũng không phải là người có tính tình tốt, lập tức sầm mặt khàn giọng hỏi.
“Đội Thiên Hổ Xích Vệ vốn dĩ tác chiến ở ngoại vực, †ại sao lại đột ngột xuất hiện ở Giang Thành? Điều này. sao không khiến người khác nghi ngờ được? Ngoài ra, các ông có thể xuất trình thứ gì có thể chứng minh thân phận không? E là không có nhỉ. Nếu đã thế, dĩ nhiên tôi có lý do để nghỉ ngờ thân phận của các ông, nếu các ông giả mạo, tôi cần gì phải khách sáo với các ông”, Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Hỗn láo!”
Một thành viên của đội Thiên Hổ Xích Vệ nổi giậ đùng đùng: “Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn thấy bản lĩnh của bọn tôi mới có thể biết bọn tôi là thật hay giả à? Bọn tôi khách sáo với anh vì bọn tôi là thành viên của đại hội, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814806/chuong-4029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.