Nhận được tin báo, Độc Cô Hoài lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía người Thanh Huyền Tông.
hững người Thanh Huyền Tông trên m tím, rất mệt mỏi, giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến.
Thanh Huyền tông chủ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt giống như suy kiệt thể lực.
"Các người. .. các người tại sao không chết?”
Độc Cô Hoài mở to mắt nhìn đám người, kêu lên một tiếng.
"Ồ? Cậu chủ Hoài mong chúng tôi chết trong rừng Tử Thú sao?"
Nằm trên tảng đá, Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.
Độc Cô Hoài sửng sốt, nhìn thấy vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình nên dừng lại, sau đó trịnh trọng nói: "Tôi sao có thể muốn mọi người bỏ mạng trong rừng Tử Thú? Dù sao mọi người cũng là người mở đường cho chúng tôi! Nhưng tôi rất tò mò, tôi vừa mới nhận được tin tức, trong rừng Tử Thú có sơn tặc, tôi nghĩ mọi người nhất định đã đụng độ bọn chúng, vì sao vẫn bình an vô sự? Chẳng lẽ mọi người không gặp bọn chúng?"
"Chúng tôi đã gặp”.
"Vậy tại sao mọi người vẫn bình an vô sự?"
"Chúng tôi chạy nhanh!"
Lâm Chính mỉm cười. “Chạy nhanh?” Độc Cô Hoài sửng sốt.
“Đúng vậy, chúng tôi chạy nhanh, có vấn đề gì sao?” Lâm Chính hỏi.
Độc Cô Hoài cau mày, nhưng nhanh chóng thở phào. nhẹ nhõm.
"Khó trách người của ta không tìm được những người này, bọn họ lại một mạch chạy ra khỏi rừng. Có điều thật không ngờ người của Thanh Huyền Tông lại giỏi chạy trốn như vậy”.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài hừ lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814488/chuong-3711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.