Khuôn mặt xinh đẹp của Ái Nhiễm đỏ bừng lên, trầm giọng nói: "Lâm thần y, đừng ở đây nói nhảm! Y thuật của các thần y núi Tê Phượng nổi danh ở vực Diệt Vong này, còn anh chỉ là người ngoài tới, không nên ở đây chỉ trỏ bình phẩm, cẩn thận đắc tội với họ!"
“Tôi nói đều là sự thật”, Lâm Chính nói. Đôi mắt của Ái Nhiễm đột nhiên chăm chú, không nói tiếp nữa.
Ông Hai nhà họ Tề ở gần đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm giọng hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu vừa mới nói cái gì? Thần hoa Côn Bằng này, không trị được bệnh của cháu gái tôi sao?"
"Phải".
Lâm Chính gật đầu và nói thẳng: "Có thể mọi người đã hiểu lầm về thần hoa Côn Bằng này. Loài hoa này. không có tác dụng thanh lọc cơ thể và giải độc, nhưng có dược tính mạnh mẽ. Tôi đã quan sát tình trạng của cô Tê Thuỷ Tâm. Chất độc mà cô ấy trúng phải gần giống như độc hoả, nhưng nó mạnh hơn phải tới hơn trăm lần. Khí mạch và gân của cô ấy đã bị đốt cháy bởi độc hoả! Nếu Tề Thuỷ Tâm dùng bông hoa Côn Bằng này, cô ấy không thể phục hồi vết thương, thậm chí có thể đe dọa đến tính mạng".
"Anh nói nhảm nhí gì vậy hả? Nói láo! Khốn kiếp!", Tê Dương tức giận, lập tức chỉ vào Lâm Chính chửi bới.
"Chàng trai trẻ! Ý cậu là gì? Dược tính của thần hoa Côn Bằng đã được chính sơn chủ của chúng tôi công nhận! Có phải cậu đang phủ nhận y thuật của sơn chủ chúng tôi? Ý cậu là y thuật của sơn chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814404/chuong-3627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.