"Cậu... haizz, nếu cậu đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không thuyết phục cậu nữa. Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, thần y Lâm, tôi sẽ không vì cậu mà đối đầu với Thánh Sơn hùng mạnh, nhưng tôi sẽ không quên ân tình của cậu khi đã chữa lành vết thương cho tôi. Tôi sẽ để lại cho cậu một con đường, nếu một ngày nào đó cậu bị Thánh Sơn dồn vào đường cùng, cậu có thể dùng thứ này để liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp cậu trốn thoát từ nanh vuốt của Thánh Sơn, giúp cậu chạy trốn, tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi, còn lại cậu tự mình cân nhắc”.
'Thần Võ Tôn lấy ra một mũi tên chỉ bằng ngón tay mảnh khảnh, đưa nó cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn vật đó, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tìm một nơi trống trãi, phóng nó lên trời, tôi sẽ nhìn thấy”, Thần Võ Tôn nói.
"Không cần đâu”. Lâm Chính lắc đầu trả lại mũi tên. "Thần y Lâm?"
"Cám ơn lòng tốt của Thần Võ Tôn đại nhân, nhưng tôi nghĩ... tôi không cần dùng đến nớ”, Lâm Chính khế cười nói.
"Sao cậu lại cố chấp vậy chứ?” Thần Võ Tôn giận dữ.
"Thần Võ Tôn đại nhân đừng tức giận, không phải tôi cố chấp, mà tôi thật sự không cần dùng đến thứ này. Nếu như tôi thua Thánh Sơn mà phải bỏ mạng, bọn chúng tìm được thứ này trên người tôi thì chẳng phải sẽ liên lụy đến Thần Võ Tôn đại nhân sao? Vậy nên không cần đâu”, Lâm Chính cười nói.
'Thần Võ Tôn nhìn chăm chằm Lâm Chính, không nói lời nào, một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814156/chuong-3379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.