Nói rồi, trước ánh mắt nghỉ hoặc của tất cả thôn dân, trưởng thôn đi thẳng về phía trước.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Tần Linh vẫn không thể hiểu nổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Tại sao trưởng thôn không truy cứu mà còn khen tôi chứ?”
“Cô đó, cô nghĩ trưởng thôn là đồ ngốc sao? Người †a sống từng ấy năm, lại còn làm đến chức trưởng thôn, làm gì có chuyện không có mắt nhìn cơ chứ? Đã xảy ra chuyện gì, người ta liếc nhìn cũng biết, chẳng qua chỉ là hậu bối xích mích chứ chẳng có gì. Nhưng nếu cô cứ đòi †ruy cứu mọi chuyện đến cùng, sẽ làm chậm trễ việc tổ chức trận đấu, điều đó chỉ khiến trưởng thôn thêm phản cảm. Nếu cô vì đại cục mà cho qua, trưởng thôn sẽ có cái nhìn khác. Đã hiểu chưa?”, Lâm Chính cười đáp.
“Ra là như vậy!”
Tần Linh lúc này mới hiểu ra, cười nói: “Chẳng trách anh Lâm bảo tôi làm vậy, hoá ra là đã nhìn thấu tâm tư của trưởng thôn!”
Lâm Chính cười gật đầu, nhưng sau đó liếc mắt nhìn Trần Đoạ Phi rồi thì thầm: “Có điều mọi người phải cẩn thận với Trần Đoạ Phi này, cô ta đáng sợ hơn anh trai mình nhiều!”
“Ừm”, Tần Linh gật đầu, ánh mắt cũng trở nên thận trọng.
“Chuyện chưa dừng lại ở đây đâu! Tân Linh, cô đợi đấy!"
Trần Đoạ Phi lườm Tần Linh, quay lưng đi khỏi đó. Tần Linh không đáp. Chuyện cũng coi như tạm qua.
Nhưng mọi người đều cảm thấy có một áp lực vô hình.
Áp lực này đến từ xung quanh.
Mặc dù trưởng thôn đã ra mặt nên chuyện cũng coi như lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814064/chuong-3287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.