Nghe đến đây, Tân Linh sững lại một lát, sau đó mới vội vàng nói: "Anh Lâm, cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Mặc dù tôi xếp gần bét thôn nhưng chắc chắn tôi sẽ vận dụng tất cả những thứ đã học được để đi thi đấu!"
Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc. Nhưng thực lực và xếp hạng của cô ấy thực sự không có sức thuyết phục chút nào.
Có điều, cô ấy vẫn muốn an ủi Lâm Chính.
Lâm Chính cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ đành hỏi tiếp: "Cô Tần, tôi đang hỏi cô có muốn làm đồ đệ của trưởng thôn không?"
"§ao mà không muốn được kia chứ... Anh Lâm, anh hỏi vậy để làm gì?", Tân Linh sững người.
Lâm Chính gật đầu: "Nếu cô đã muốn thì được, tôi có thể giúp!"
"Giúp tôi? Anh giúp tôi kiểu gì?", Tân Linh nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt phán xét. Lâm Chính lúc này thương tích đầy mình, chỉ đi lại được bình thường còn những việc khác thì không làm được.
Người như vậy thì giúp Tần Linh kiểu gì? "Việc đó cô không cần bận tâm. Cô Tần, cô chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo trong buổi quyết đấu đó cô sẽ †oả sáng!", Lâm Chính cười đáp.
Tân Linh cau mày lại, bán tín bán nghi.
Mặc dù cô ấy rất cảm kích việc Lâm Chính xả thân cứu mình, nhưng cô ấy cũng đặc biệt ghét những kẻ ba hoa khoác lác những điều mình không làm được.
Nhưng trước mắt là ân nhân cứu mạng nên Tần Linh phải kìm nén lại, cô đáp: "Anh Lâm, anh có ơn với tôi. Anh có bất cứ yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814056/chuong-3279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.