Sau khi Lâm Chính đưa Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đi, Cửu Trại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Ông lão giải tán hết các tộc nhân đang có mặt.
Nhưng mấy trại chủ và nguyên lão vẫn không cam lòng chịu đi.
"Ông tổ, tại sao ông lại thỏa hiệp với thần y Lâm?", trại chủ Nhị Trại kiềm chế lửa giận, cắn răng hỏi.
Công Thâu Kỳ Lân là người của Nhị Trại, cũng là niềm kiêu ngạo của Nhị Trại, nhưng bây giờ đã bị thần y Lâm đánh cho hôn mê bất tỉnh, vô cùng thê thảm, chưa kể tộc trưởng bị thương nặng, sao bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này? Bây giờ bọn họ chỉ muốn phanh thây Lâm Chính ra làm mấy mảnh.
"Tầm nhìn hạn hẹp, ngu ngốc!", ông lão trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: "Tôi đã chứng kiến các cậu từ bé đến lớn, tại sao đứa nào cũng ngu ngốc như vậy chứ?".
Ai nấy sửng sốt.
"Chúng tôi không hiểu ý của ông tổ, xin ông tổ hãy chỉ dạy", trại chủ Đại Trại ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Các cậu thấy thực lực của thần y Lâm thế nào?", ông lão lạnh lùng hừ mũi hỏi.
"Đương nhiên là phi phàm trác tuyệt rồi", có người đáp.
"Có thể đánh bại cả tộc trưởng thì thực lực của người này chúng tôi không thể bì được", trại chủ Đại Trại trầm tư một lát rồi đáp.
"Đúng vậy, nhưng các cậu không thấy cậu ta mới bao nhiêu tuổi sao?", ông lão lập tức nói.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, miệng há ra, hoàn toàn á khẩu.
Đúng vậy, thần y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814019/chuong-3242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.