"Cũng thức thời đấy!"
Ông già kia nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Chính cau mày.
"Chàng trai trẻ, mặc dù cậu chịu thả Công Thâu Kỳ Lân đi, nhưng vẫn là cậu đả thương cậu ấy, hơn nữa còn chạy tới đây làm càn. Việc này bổn tộc trưởng nhất định phải truy cứu! Cậu định giải thích với tôi như thế nào?”, tộc trưởng Thiên Tính hỏi bằng giọng vô cảm.
“Tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến Lâm thần y, đều là do tôi gây nên! Nếu ngài muốn xả giận, xin hãy trừng phạt Nan Ly!" Bạch Nan Ly quỳ xuống kêu to.
"Bạch Nan Ly, ở đây không có chỗ cho cậu nói! Câm miệng! Cậu đúng là nỗi nhục của tộc chúng ta!" Cửu Trại chủ tức giận mắng.
'Thẩm Niên Hoa không thể tiếp tục nhìn cảnh này nữa, đột nhiên đứng dậy chỉ vào Cửu Trại chủ quát: "Ông còn có mặt mũi nói Nan Ly sao? Thân là trại chủ mà ông không hề suy nghĩ cho người trong trại, chỉ chăm chăm lấy lòng người trại khác! Ai mới là nỗi nhục?”
"Ranh con, cô dám sỉ nhục trại chủ sao? Tôi là trưởng bối của cô đấy!" Cửu Trại chủ cả giận quát.
"Tôi cảm thấy xấu hổ khi có một trưởng lão như ông! Chỉ vì ông là trại chủ Cửu Trại của chúng ta mà Cửu Trại chúng ta trong tộc không thể ngẩng cao đầu! Người Cửu Trại của chúng ta có gì thua kém bọn họ? Tại sao chúng ta phải nhãn nhịn? Chúng ta cứ phải chịu bất công như vậy sao? Tại sao?", Thẩm Niên Hoa hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng giận dữ hét lên.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814012/chuong-3235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.