Lâm Chính run rẩy, nhìn những dược liệu thần kỳ kia với ánh mắt nóng bỏng.
Anh biết không thể lấy hết cây thuốc đi, trước mắt chỉ cần gom đủ dược liệu cần thiết cho Đại Vô Phi Thăng Đan là được.
Mặc dù ở đây không có tất cả dược liệu để luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, nhưng nhiều dược
liệu có thể thay thế.
Sau một phen tìm kiếm, anh đã gom đủ hơn một nửa.
Thật đáng mừng! Xem ra viên thần đan trong truyền thuyết này có hi vọng luyện được! Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, lưu luyến quên
“Này, mày đang làm gì vậy? Mày ở trại nào? Ai cho mày vào đây?”.
Một tiếng quát hung dữ đánh thức Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một người đàn ông mặc Hoa phục từ phía cửa bước nhanh tới, lạnh lùng quát lên với anh: “Mày là ai?”.
Lâm Chính giơ lệnh bài trong tay ra, lên tiếng: “Tôi là người của Cửu Trại, vâng lệnh bà cụ Bạch đến đây hái thuốc”.
“Cửu Trại?”.
Người đàn ông kia liếc nhìn lệnh bài trong tay Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Bà già đó còn chưa chết à? Người cũng già rồi, không lâu nữa là xuống lỗ, ngày nào cũng lãng phí thuốc của vườn thuốc. Tao. mà là bà ta thì chết quách cho xong, khỏi lãng phí tài nguyên của Thiên Tính Gial”.
Câu nói này thật là quá quất.
Lâm Chính nhíu mày: “Bà cụ Bạch tốt xấu gì cũng là trưởng bối, anh ăn nói như vậy không đúng lắm nhỉ?”.
“Một lũ vô dụng ở Cửu Trại, tao muốn nói gì thì nói! Nếu không phải người trong tộc còn coi trọng tình cảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814000/chuong-3223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.