Bạch Nan Ly cũng không giấu giếm, bẩm báo sự thật là Lâm Chính đến xin thuốc.
Trừ chuyện bọn họ bị Lâm Chính cho uống thuốc độc, dù sao đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Bà cụ ngước mắt nhìn lên quan sát Lâm Chính, chỉ một ánh nhìn, mắt bà cụ không khỏi lóe sáng.
“Đúng là một cậu nhóc đẹp trai! Cậu nhóc, lại gần đây cho tôi xem nào”, bà cụ Bạch cười nói.
“Vâng, thưa bà”, Lâm Chính đến gần hơn một chút.
Bà cụ quan sát lần nữa, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, đột nhiên hồi hộp, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm cổ tay Lâm Chính, lúc sau lại bật cười, liên tục gật đầu tán thưởng: “Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao!”.
“Bà cụ quá khen”, Lâm Chính chắp tay nói.
“Nan Ly, đến phòng bà lấy lệnh bài lại đây. Cậu nhóc, cậu mang theo lệnh bài của tôi là có thể vào được vườn thuốc. Lúc còn trẻ tôi là trại chủ của Cửu Trại này, cũng có chút địa vị, bây giờ đã có tuổi nên lui về phía sau. Nhưng thế gia vẫn phải phụng dưỡng tôi, bảo đảm tôi được khỏe mạnh, cho nên tôi có quyền phái người đến vườn thuốc hái thuốc. Cậu cầm theo lệnh bài vào vườn thuốc, thích loại nào thì cứ lấy, đừng khách sáo, hiểu chưa?”, bà cụ cười nói.
“Cảm ơn bài”.
Lâm Chính lại chắp tay trả lời, sau đó lấy một lọ sứ đổ ra ba viên đan dược, đặt lên bàn.
“Bà cụ, đây là chút tấm lòng của tôi. Bà uống lần lượt ba viên đan dược này vào là có thể tăng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813999/chuong-3222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.