Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ kiêng dè.
Diệp Tâm Ngữ cũng không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Chính lại giở chiêu này.
Như vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay bọn họ.
"Chó chết, anh đừng huênh hoang, tôi thấy trên người anh không có khí kình, thực lực cũng không mạnh mẽ đến đâu, một hòn đá vớ vẩn sao có thể hủy được thần vật như Tịnh Thế Bạch Liên chứ?", Nhậm Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cô không tin? Có muốn thử không? Xem hòn đá này của tôi có thể đập vỡ Tịnh Thế Bạch Liên hay không!", Lâm Chính bình thản nói, ánh mắt trở nên dữ tợn, đang định ra tay.
"Dừng tay!", Nhạn Tề vội kêu lên: "Tôi đồng ý với yêu cầu của anhl".
"Nhạn Tề!", Nhậm Nhiên vội kêu lên.
"Câm miệng!", Nhạn Tê khẽ quát: "Bọn họ muốn đi thì để họ đi, chỉ cần lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta phải sợ ai chứ? Đến lúc đó muốn giết hai người bọn họ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?".
"Việc này... Thôi được rồi", Nhậm Nhiên do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhạn Tề lập tức nháy mắt với đám đàn em.
Đám đàn em lập tức lùi lại.
Đáy mắt bà Vu Hải lóe lên một tia nghi ngờ, kỳ quái nhìn Lâm Chính, ngoảnh sang nói: "Cậu Nhạn Tê, tôi cảm thấy người này có chút không đơn giản, cậu hãy cẩn thận thì hơn".
"Bà nghĩ nhiều rồi, chúng ta có nhiều người như vậy mà phải sợ tên này sao? Hơn nữa, chẳng phải còn có bà sao?", Nhạn Tê cười đáp.
Bà Vu Hải không nói gì, nhưng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813831/chuong-3054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.