Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Anh có Tịnh Thế Bạch Liên?”, Nhậm Nhiên nhìn Lâm Chính.
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh lấy đâu ra Tịnh Thế Bạch Liên chứ?”, Diệp Tâm Ngữ cuống lên khẽ quát.
“Tôi có Tịnh Thế Bạch Liên, đây này!", Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy một bông hoa sen tinh xảo từ trong túi áo, chìa ra.
Mọi người vội nhìn, ai nấy lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hai mắt sáng lên.
Bông hoa sen trong tay Lâm Chính ôn nhuận như ngọc, trắng tinh không tì vết, đẹp đến mức khiến người ta muốn nín thở, chẳng khác nào tuyệt tác của tạo hóa.
Diệp Tâm Ngữ vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy thứ này cũng không khỏi chấn động, ánh mắt dán chặt lấy nó, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Chắc chắn cô ta sẽ không tin đây là Tịnh Thế Bạch Liên thật.
Nhưng nếu thứ Lâm Chính cầm là hàng giả thì món hàng giả này... cũng không khỏi chân thật quá đấy! “Anh là ai?”.
Đám người Nhậm Nhiên, Nhạn Tề hoàn hồn lại, Nhạn Tề trầm giọng hỏi.
“Hừ, không ngờ đường đường là cô chủ của nhà họ Diệp mà lại có nhân tình ở Giang Thành! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc là sẽ bị người ta cười cho thối mũi!", Nhậm Nhiên nhếch môi nói.
“Nhậm Nhiên, cô biết rõ còn hỏi làm gì? Nếu cô đã theo dõi tôi thì sao có thể không biết anh ta là ai chứ?”, Diệp Tâm Ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813830/chuong-3053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.