Lâm Chính cũng xem như đã hiểu được tâm ý của Triệu Trọng Tiên.
Anh do dự một lúc, đưa tay nhận lấy tờ giấy. “Cảm ơn ông cụ Triệu”.
“Được! Được! Thần y Lâm, thiên phú của tôi không cao, tư chất bình thường, mặc dù đã học được Tam Trấn Châm Thuật, nhưng cũng khó mà phát huy được hết tinh túy của nó. Hi vọng nó ở trong tay cậu có thể phát huy được uy lực chân chính của nó!”, Triệu Trọng Tiên cực kỳ vui vẻ, uống một hơi hết tách trà.
Những người khác thấy vậy cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu, đồng loạt hỏi mượn bút viết lại tuyệt học của mình, giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ hi vọng y học cổ truyền của Long Quốc có thể tiếp tục truyền thừa. Bọn họ hi vọng tuyệt học của mình có thể được phát triển huy hoàng rực rỡ hơn.
Bây giờ gặp được thiên tài hiếm có trong y đạo như Lâm Chính, ai cũng sinh lòng yêu mến. Nhưng bọn họ không thể nhận Lâm Chính làm đồ đệ, dù sao thì y thuật của Lâm Chính cao hơn bọn họ. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành chia sẻ tuyệt học của mình, hi vọng Lâm Chính có thể hoàn thành giấc mơ mà bọn họ chưa hoàn thành.
Không lâu sau, trong tay Lâm Chính đã thu thập được một xấp giấy.
Anh nhìn những tờ giấy chỉ chít chữ, trong lòng dao động.
“Cảm ơn các vị!". Lâm Chính đứng dậy, cúi người trước bọn họ.
Bọn họ mỉm cười không nói, trong mắt chứa đầy sự tán thưởng và vui mừng.
Lúc này, trong quán trà đột nhiên vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813789/chuong-3012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.