Cậu Hàn nghe được thì kinh hãi, trong lòng rét lạnh.
Nếu nói như cách của ông Chung, chẳng phải mình đã đuổi người có khả năng chữa khỏi cho Mộc long soái đi rồi sao? Lần này gây rắc rối lớn rồi! Cậu Hàn răng đánh lập cập
Hàn Vĩ Long ở bên cạnh lạnh lùng nhìn con trai mình, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nói: “Thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều, quỳ xuống cho bối”.
Cậu Hàn sợ đến mức hai chân nhữn ra, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Nghe đây, lát nữa thần y đến, mặc kệ người ta có chữa khỏi cho ông cụ được không, con cũng phải quỳ đó cho bố, xin lỗi thần y đàng hoàng! Nếu không đủ thành khẩn, tao đánh gãy chân mày!”.
“Vâng... Vâng... bố!”, cậu Hàn muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ muốn tát mình hai bạt tai.
Nhưng chiến sĩ đi mời đám Lâm Chính đột nhiên quay trở về.
“Mời được người về chưa?”, Hàn Vĩ Long sốt săng hỏi.
“Thưa ông Hàn, các vị thần y nói... bọn họ: không tới nữa”, chiến sĩ đó nói với vẻ khó xử.
“Không tới?”.
Bọn họ sững sờ.
“Vì sao?”, Hàn Vĩ Long hỏi.
“Các vị thần y không nói...", chiến sĩ đó trả lời.
“Chắc là giận rồi”, Hàn Vĩ Long nói.
Mộc Yên Linh nghiến răng, nghiêm giọng quát: “Đi, anh dẫn đường cho tôi, tôi đích thân đi gọi bọn họ tới!”.
“Mau dẫn đường!”.
“Vâng, thưa cô”.
Trong quán trà.
Lâm Chính đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, các bác sĩ Đông y từ trời Nam đất Bắc hăng hái trò chuyện với Lâm Chính.
Lâm Chính vốn không mấy hứng thú với buổi giao lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813788/chuong-3011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.