Chẳng người nào của Thiên Ma Đạo dám nghi ngờ thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả. Nếu không phải sức mạnh của Thiên Ma Đạo hùng hậu, cao thủ đông như Quân Nguyên thì cũng chẳng thể nào chèn ép được Thần Hỏa Tôn Giả. Công Thâu Nhất Nhân khẽ lắc đầu: “Thứ ép ông ta không phải là người...mà là vật”
“Vật gì?”
“Theo như thuộc hạ của tôi báo cáo thì lần này Thần Hỏa Tôn Giả tấn công Thiên Ma Đạo là vì Tịnh Thế Bạch Liên”, Công Thâu Nhất Nhân nói.
“Cái gì?”, Đào Thiên Tam tái mặt, suýt ngã ra ghế.
“Tịnh Thế Bạch Liên? Chuyện...gì vậy?”
“Ông không nhận được tin sao? Tịnh Thế Bạch Liên của ông ta bị ăn cắp. Lần này ông ta tấn công chúng ta là vì cho rằng chúng ta lấy cắp thứ đó. Vật này mạnh thế nào thì ai cũng biết, sao Thần Hỏa Tôn Giả có thể bỏ qua được? Vì vậy ông ta liều mạng tấn công để lấy lại thứ đó”, Công Thâu Nhất Nhân uống một hớp rượu, nói tiếp.
“Hóa ra là vậy...nhưng tự nhiên tạo sao ông ta lại cho rằng chúng ta ăn trộm Tịnh Thế Bạch Liên? Lế nào...có người gắp lửa bỏ tay người?”
“Đương nhiên là có người, tôi đoán đây chính là lòng tốt của thần y Lâm đấy”.
“Thứ chó má ấy”, Đào Thiên Tam tức lắm, thật chỉ muốn lao tới ngay Giang Thành mà lột da cái thằng tiểu tử đó ra.
“Giờ xem ra, Tịnh Thế Bạch Liên chắc chắn nằm trong tay thần y Lâm rồi. Tên này cũng nham hiểm lắm. Cậu ta ăn trộm thứ đó chắc cũng là để đối phó với chúng ta”, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813635/chuong-2858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.