Nhìn tới đó, vẻ mặt Cổ Hạo phức tạp hơn nhiều.
Ông ta lạnh lùng nhìn chăm chằm Cổ Liên ở bên dưới, im lặng trong chốc lát, lạnh lùng hỏi: “Thần y con đưa tới đâu?”.
“Dạ đây!”. Cổ Liên vội vàng kéo Lâm Chính tới. “Cậu ta?”, Cổ Hạo sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm cũng không hiểu ra sao.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đều bật cười, vẻ mặt quái gở.
“Nói bậy! Nói bậy!”.
Cổ Hạo cảm thấy bị sỉ nhục, cơn giận vừa lắng xuống lại tăng vọt, chỉ vào mũi Cổ Liên mắng chửi: “Cổ Liên, con xem sơn trang Cổ Kiếm chúng ta là cái gì? Trong mắt con có còn người bố này không? Con lại dám sỉ nhục bố như vậy? Con cút ngay cho bố! Cút!".
“Bố, bố đừng hiểu lầm. Mặc dù thần y Lâm trẻ tuổi, nhưng y thuật của anh ấy rất đáng kinh ngạc, cực kỳ nổi danh. Ngay lúc nãy ở dưới chân núi, anh ấy đã chữa khỏi mặt cho chị Thiệu Quyên, chỉ mất nửa tiếng! Người của thôn Thiệu Gia đều có thể làm chứng!”, Cổ Liên vội vàng giải thích.
Nhưng Cổ Hạo đang trong cơn giận dữ hoàn toàn không nghe lọt nửa câu của Cổ Liên, chỉ lạnh lùng quát: “Mau đưa kẻ lang trung giang hồ không biết con tìm ở đâu ra đó đi đi! Từ nay về sau, bố không cho phép con về sơn trang nữa! Lần sau còn dám đưa người tới, bố sẽ giết người mà con đưa tới! Cút!”.
Cổ Liên tái mặt, mở to mắt, không tin nổi nhìn Cổ Hạo.
Người phụ nữ kia cũng thở dài, đi tới trước nói: “Con gái, hay là con quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813583/chuong-2806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.