"Chém gió! Chém gi "Tên này ngông cuồng quái".
"Nửa tiếng? Trưởng thôn! Tôi thấy rõ ràng là cậu ta trêu đùa chúng tai".
"Bao nhiêu danh y đều bó tay với A Quyên, vậy mà cậu ta nói nửa tiếng sẽ chữa khỏi cho A Quyên! Nói không biết ngượng mồm!".
Mọi người hoàn hồn lại, ai nấy tức giận măng chửi.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, không ai có thể tin được.
Cho dù là ông Thiệu trưởng thôn cũng vậy.
Nhưng... Lâm Chính không có lý do gì để đùa cợt bọn họ cả.
Ông ta suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Tất cả yên lặng! Chỉ có nửa tiếng thôi, chúng ta chờ đi. Nếu trong nửa tiếng cậu ta không làm được thì chúng ta xử lý cũng không muộn. Đây là thôn Thiệu Gia, cậu ta không gây được sóng to gió lớn gì đâu”.
Lời nói của trưởng thôn cũng coi như dẹp yên những lời bàn tán của mọi người.
Ai nấy lạnh lùng nhìn Lâm Chính, yên lặng chờ đợi.
Cõi lòng Thiệu Quyên đầy chán chường ủ rũ. Cô ta vốn còn ôm một tia hi vọng, nhưng nghe Lâm Chính khoác lác sẽ chữa khỏi trong vòng nửa
tiếng, liền cảm thấy tuyệt vọng.
Cô ta biết thừa dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào.
Khiến cô ta hồi phục trong nửa tiếng? Trừ khi là thần tiên, nếu không ai cũng phải bó tay thôi...
Thiệu Quyên ngồi trên ghế, lặng lẽ khóc.
Cổ Liên có chút không đành lòng, lại càng cảm thấy thấp thỏm.
Gô ta đi tới bên cạnh Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lâm, anh có chắc chắn không? Nếu anh chỉ nói miệng, thì tôi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813580/chuong-2803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.