Thấy đau, Thiệu Quyên liền không dám khóc nữa.
Trong lòng cô ta vô cùng thê lương.
Bây giờ, cô ta không những bị hủy dung, thậm chí khóc cười, ăn uống cũng trở thành điều xa xỉ, bởi vì bất cứ cử động nào trên khuôn mặt cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Thực ra cô ta đã thầm ra quyết định, sau ngày hôm nay, cô ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với bố mẹ, ở bên bọn họ một thời gian, sau đó lặng lẽ chấm dứt cuộc đời bi thảm này.
"Thế nào? Thần y Lâm chữa được không?".
Ông lão bình thản nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không chữa được thì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người".
"Quyên Nhi đã khổ sở lắm rồi, cậu đừng hành hạ nó nữa".
"Phiên phiến thôi là được rồi". "Phải đấy".
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao nói.
Tuy bọn họ hơi sợ khuôn mặt của Thiệu Quyên, nhưng dù sao trái tim cũng không phải sắt đá, bọn họ vẫn rất thương xót cho cảnh ngộ của Thiệu Quyên, cũng rất quan tâm đến cô gái đáng thương này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Lâm Chính đáp thẳng thừng: "Chữa được".
“Cái gì?”. Ai nấy đều kinh ngạc. "Chém gióI".
"Cậu không biết đấy thôi, những danh y lên núi khám bệnh cho thiếu trang chủ đều bị trưởng thôn của chúng tôi giữ lại, để nhờ bọn họ chữa cho Thiệu Quyên. Trước khi gặp Thiệu Quyên ai cũng khẳng định chắc nịch là chữa được, kết quả nhìn thấy Thiệu Quyên xong lại bảo không chữa được. Bọn họ cũng bó tay thì cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813579/chuong-2802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.