Sau khi Lâm Chính rời đi, Thư Thái vẫn còn uất hận lắm. Hắn hôm nay bị mất mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chắc hắn sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh nữa.
“Ông nội, hôm nay chúng ta đã phải cúi đầu trước thần y Lâm như thế thì có đáng không? Dù thần y Lâm có là nguyên soái thì với sức mạnh nhà chúng ta mà chúng ta phải sợ sao?”, Thư Thái bặm môi, cảm thấy không phục.
“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cậu ta là một vị nguyên soái phi thường. Phía trên đã để cậu †a quản lý doanh trại phía Bắc rồi”, ông cụ Thái nói.
“Doanh trại phía Bắc sao?”, Thư Thái bàng hoàng.
Ông cụ Thái chỉ lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, không thể giải thích với cháu được. Tóm lại là từ hôm nay, cháu gặp thần y Lâm thì phải tránh ra. Nếu như giữa cháu và cậu ta xảy ra xung đột, cậu ta mà muốn cháu chết thì ông nội cũng không bảo vệ được".
Thư Thái nín thở, sợ hãi nhìn ông nội. Đến ông nội cũng không bảo vệ được sao? Thần y Lâm đáng sợ tới vậy cơ à?Sau khi đưa người nhà họ Lương về, Lâm Chính tạm biệt họ và định quay về Giang Thành.
Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đã thu dọn xong hành lý, họ sẽ đáp chuyến bay buổi trưa. Lâm Chính cũng không lòng vòng nữa, anh đi thẳng tới sân bay.
Hai chiếc xe đỗ bên đường. Cửa xe kéo xuống, Nông Đường Công ngồi bên trong ra hiệu với anh. Lâm Chính hiểu ý, để Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812989/chuong-2212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.