Biết xông lên chắc chắn sẽ chịu thiệt, Thư Thái liền dứt khoát hạ lệnh cho những người áo đen chĩa tất cả súng về phía người nhà họ Lương.
Còn hăn chĩa súng về phía Lương Huyền Mi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không thả ông tao ra, tao sẽ bắn chết con đàn bà của mày!", Thư Thái nghiến răng hét lên.
"Thả người rai".
"Mau thả người ra! Nếu không bọn tao sẽ nổ súng!".
Người nhà họ Thư tức giận quát.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ.
"Các người muốn nổ súng thì cứ việc".
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Mày... mày không quan tâm đến sống chết của
người nhà họ Lương nữa sao?", Thư Thái vô cùng kinh ngạc, thì thào hỏi.
Nhưng không chờ Lâm Chính trả lời, Lương Huyền Mi đã lên tiếng.
"Không phải thần y Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không hề lo lắng! Bởi vì cho dù các anh nổ súng, giết chết chúng tôi cũng không sao, với y thuật của thần y Lâm, anh ấy có thể lập tức cứu sống chúng tôi".
"Hả?",
Mọi người há hốc miệng.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thểt".
Thư Thái trợn tròn mắt, cản răng gầm lên: "Anh †a không phải là thần! Sao có thể... sao có thể làm được đến mức đó chứ?".
"Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!", Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Cô... cô..."
Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812984/chuong-2207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.