Bến cảng Thượng Hỗ ở Long Quốc.
Mấy chiếc thuyền cứu viện cập bến dưới sự hộ tống của ca nô chính phủ Long Quốc.
Xe cứu hộ và nhân viên y tế trên bến cảng đã đến.
Chiếc thuyền vừa cập bến, mọi người vội vã đưa từng võ giả bị thương nặng trên thuyền lên xe cứu hộ.
“Là Kỳ Lân! Phương Kỳ Lân vẫn chưa chết”.
Có người nhìn thấy Phương Kỳ Lân được ai đó dìu lảo. đảo xuống thuyền, lập tức hét lên.
Trịnh Nam Thiên biết được tin tức lập tức nói với Nông Đường Công.
“Cậu là Phương Kỳ Lân à?”, Nông Đường Công nói. “Các ông là ai?”, Phương Kỳ Lân nhíu mày hỏi. Trịnh Nam Thiên lập tức lấy giấy tờ của mình ra. Phương Kỳ Lân đọc lướt qua, sắc mặt thay đổi.
“Nói cho tôi biết, bây giờ thần y Lâm đang ở đâu?”, Nông Đường Công trầm giọng hỏi.
“Thần y Lâm? Hản... hẳn đến đế quốc Anh Hoa rồi”, Phương Kỳ Lân do dự rồi mới nói.
“Dẫn theo bao nhiêu người?”
“Không dẫn theo ai cả, một mình hắn...”
“Cái gì?”
Trịnh Nam Thiên gần như thất thanh hét lên.
Nông Đường Công sầm mặt, nghiến răng mảng: “Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Đúng là đồ ngốc! Tên này nghĩ mình là ai thế hả? Là thần sao? Hiện giờ biên giới đế quốc Anh Hoa đầy máy bay, đại bác, tường sắt, sao một mình cậu ấy có thể xông vào đói ấy đang tìm đường chết đấy!”
“Thủ trưởng, chúng ta buộc phải chi viện cho thần y Lâm, Trịnh Nam Thiên nói.
“Chi viện thế nào? Đội của chúng ta không lái qua được, một khi đến gần không phận của đối phương sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812960/chuong-2183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.