Phương Kỳ Lân hoàn toàn ngây người.
Đầu óc hẳn trống rỗng, mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính đứng bên cạnh.
Rầm
Lúc này, tàu chân bay ở phía xa nổ tung, mảnh vụn thân tàu chìm xuống biển từng chút một.
Sóng biển ngút trời, lửa cao tận mây xanh.
Nước và lửa dường như bao trùm khoảng trời cao.
Cảnh tượng đáng sợ đến mức nào! Nhưng dù có chấn động thế nào cũng không băng thủ đoạn của người đàn ông trước mặt.
Lâm Chính lấy một cây châm bạc ra đâm lên người Phương Kỳ Lân.
Trong nháy mắt, cơn đau trên người Phương Kỳ Lân tan biến.
Sau đó, Lâm Chính nhảy vọt vào trong hố lớn trên boong †àu, đưa Hồng Vũ minh chủ ở trong đó ra, đặt bên cạnh Phương Kỳ Lân.
“Phương Kỳ Lân, anh hãy đưa bọn họ rời đi đi. Tôi đã tạm thời dùng châm ổn định vết thương của ông ta, nhưng vết thương ông ta không nhẹ, cần phải chữa trị ngay. Anh hãy mau chóng rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Vậy còn anh, thần y Lâm... anh thì sao?”, Phương Kỳ Lân lắp bắp hỏi.
“Tôi phải đến chỗ hẹn, nếu không sẽ không kịp giờ”. Lâm Chính nói, quay người định đi
“Thần y Lâm, đợi đãt", Phương Kỳ Lân đột nhiên hét lên một tiếng.
“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Phương Kỳ Lân do dự một lúc, nói: “Thần y Lâm, lẽ nào anh không biết chuyện tôi bôi nhọ anh ở trên mạng sao?”.
“Biết”.
“Vậy vì sao anh... còn cứu tôi?”, Phương Kỳ Lân sửng sốt hỏi.
“Hai chuyện này liên quan gì nhau sao? Anh bôi nhọ tôi chỉ có thể nói là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812959/chuong-2182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.