Ông lão tiên phong đạo cốt, để râu rất dài, nhưng cơ thể gầy yếu, da dẻ có vẻ vàng vọt.
Nhìn ông lão như đã tám mươi, chín mươi tuổi, nhưng Long Hâm biết người này đã sống hơn hai trăm tuổi, là một Hoạt Thần Thiên danh xứng với thật.
“Aiya, bố, không phải con nói rồi sao? Con không trúng độc, bây giờ con rất khỏe, chỉ là tên họ Lâm kia phô trương thanh thế mà thôi”, Long Giang Phong cười nói.
“Không, cậu đã trúng độc”, thần y Khâu đột nhiên nói.
Long Giang Phong giật mình.
Long Hâm cũng vội vàng chắp tay: “Mong thần y Khâu cứu con trai tôi”.
“Yên tâm, Long đại nhân, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, thần y Khâu nói, sau đó vẫy tay với
Long Giang Phong: “Long Giang Phong, cậu lại đây”.
“Vâng... thần y Khâu..”, Long Giang Phong vẫn không tin, thận trọng đi tới.
Thần y Khâu bắt cổ tay hắn xem mạch.
Ông ta nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận gì đó.
Chốc lát sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra.
“Cái gì?”.
Ông ta ngạc nhiên thốt lên, lại lấy kim bạc ra châm lên người Long Giang Phong, sau đó quan sát
màu sắc trên kim bạc.
Một lúc sau, trên mặt thần y Khâu đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin.
Nhìn cảnh đó, Long Hâm có một loại dự cảm chẳng lành.
“Thần y Khâu, con trai tôi... không sao chứ?”.
Thần y Khâu không lên tiếng, quan sát sắc mặt Long Giang Phong, sau đó hỏi: “Các người đã đắc tội với ai?”.
“Thần y Khâu, ông có ý gì?”, Long Hâm kinh ngạc hỏi.
“Độc trên người con trai ông... không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812781/chuong-2004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.