Lâm Chính thấy hết toàn bộ sự việc.
Anh không lên tiếng, cũng không thể lên tiếng.
Lúc này anh mơ hồ nhìn thấy một số thứ hoặc nghe thấy một số thứ đã là nghị lực rất mạnh, e rằng qua một lúc nữa anh sẽ không kiên trì nổi.
Anh cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng.
Trong lúc cấp bách, anh chỉ có thể cố gắng nhấc tay, ném điện thoại của mình xuống dưới bậc thềm.
Dùng hết toàn bộ sức lực.
Sau khi ném điện thoại đi, cuối cùng Lâm Chính mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp...
Điện thoại lăn xuống dưới theo bậc thềm dốc đứng.
Hai người kia nhìn lướt qua, không hề để tâm, đường nhìn lại quay về phía Liễu Như Thi đã hôn mê, vẻ mặt không mấy tự nhiên.
“Sư huynh, hình như cô ta ngất đi rồi”.
“Vậy thì phiền to!”.
“Chúng ta có đưa cô ta vào cung nữa không?”.
“Wào cung cái gì? Bây giờ cõng cô ta lên đó, làm sao. chúng ta giải thích với người trong cung? Tốt xấu gì cô ta cũng là đệ tử ký danh, nếu để người của thiên cung biết là chúng ta làm thì ít nhiều cũng sẽ bị phạt. Em làm vậy không phải tự chuốc rắc rối hay sao?”.
“Wậy ý sư huynh là...”.
“Ném cô ta xuống dưới là được rồi. Bậc thềm này dài như vậy, nếu cô ta ngã chết ở dưới, người khác chỉ nghĩ là thể lực. cô ta quá kém nên ngã lăn xuống dưới, tai nạn mà thôi, không liên quan đến chúng ta”.
“Được!”.
Hai người bàn bạc một hồi lâu, chuẩn bị ra tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812625/chuong-1848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.