Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu tỏ thái độ như vậy. Đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Anh chần chừ một lát rồi vẫn ra khỏi nhà hàng.
Tô Nhu đứng ở ven đường, tay cầm điện thoại, nhìn dòng xe qua lại, vẻ mặt vẫn phức tạp như vậy, lúc thì nhíu mày, lúc thì cúi mặt.
Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác đã có chuyện xảy ra.
"Sao thế?", anh bước tới, không nhịn được hỏi.
"Anh giải quyết chuyện này thế nào vậy?", Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng hỏi.
"Chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh có mấy người bạn ở Bồ Thành, anh nhờ bọn họ giúp đỡ, Lâm Chính đáp.
"Sao em không biết anh có bạn ở Bồ Thành?".
"Tiểu Nhu, hình như em không biết nhiều về anh".
"Đúng vậy, mọi thứ về anh đều rất thần bí, em chỉ biết anh đến từ Yên Kinh, nếu không phải ông nội ép em lấy anh, thì chúng ta cũng sẽ không thành vợ chồng".
"Đang yên đang lành, sao em lại nói chuyện này?".
"Lâm Chính, em chỉ muốn nói, anh đã giúp em rất nhiều, nhưng có những việc em không muốn để một mình anh gánh vác".
"Chẳng phải mọi người vẫn luôn nghĩ anh là một thằng ở rể vô dụng sao?", Lâm Chính không khỏi cười đáp.
"Trước kia em quả thực đã nghĩ như vậy, nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi... Lâm Chính, anh hãy nói cho em biết, mấy người bạn ở Bồ Thành của anh đã giúp anh giải quyết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812539/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.