Khi Lâm Chính bước ra khỏi nhà họ Nông, trên người anh đã dính không ít máu tươi.
Anh ngồi xuống băng ghế dài ở con đường đi bộ bên ngoài, châm một điếu thuốc, ánh mắt đầy bất lực và chán chường.
Anh không thích làm những chuyện này.
Nhưng không làm không được.
Nếu không chắc chản chuyện hôm nay sẽ bị lộ.
Đến lúc đó, tổn thất và ảnh hưởng sẽ cực kỳ lớn, những người bên cạnh anh cũng sẽ vì vậy mà phải chịu tội.
Vì vậy anh thà làm kẻ ác một lần. Đúng lúc này, Sở Thái bước tới. "Chưởng môn", ông ta cung kính gọi.
Sở dĩ gọi anh như vậy là vì anh là chưởng môn của Kỳ Lân
Môn. "Làm tốt lắm", Lâm Chính bình thản nói.
"Xin chưởng môn tha tội, trước đó là tôi có mắt không tròng..."
"Chuyện đã qua rồi, phía nhà họ Thái thế nào rồi?".
"Họ vừa gọi tới, đã giải quyết xong".
"Tốt lắm, nhớ nói với bên ngoài là bọn họ chuyển nhà đi". "Vâng, chưởng môn".
"Đúng rồi, đã tìm được người tôi bảo chưa?".
"Cô Ngải Hồng sao? Xin lỗi chưởng môn, chúng tôi đã phái người điều tra cả thành phố, nhưng đến giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì về cô Ngải Hồng".
"Gia tăng nhân lực, tiếp tục điều tra cho tôi".
"Tuân lệnh, nhưng chưởng môn, chúng tôi phát hiện ra một số thứ khá đặc biệt ở nhà họ Nông".
"Thứ đặc biệt?".
Lâm Chính hơi ngước lên.
Sở Thái lập tức dẫn Lâm Chính đến tầng hầm của biệt thự nhà họ Nông, phát hiện trong tầng hầm này vẫn còn một lối đi dẫn xuống dưới.
Đi xuống lối này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812538/chuong-1761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.