Câu này có nghĩa là gì, chẳng lẽ Phong Thanh Vũ lại không biết?
"Xem ra cậu vẫn nương tay?", Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
"Tôi chỉ dùng châm, chưa dùng độc, tiền bối nên biết tôi là một y võ", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Phong Thanh Vũ khẽ hít vào một hơi, sau đó nặng nề gật đầu.
"Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi già rồi! Thiên hạ bây giờ là thiên hạ của các cậu", ông ta có chút cảm khái.
"Tiền bối đừng tự chê mình, thực lực của ông vẫn hơn rất nhiều người. Chẳng phải bây giờ tôi cũng không làm gì được ông sao?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi đã thua rồi, tôi bị thương, còn cậu vẫn lành lặn, đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi nên đi thôi", Phong Thanh Vũ nói.
Lâm Chính không nói gì.
Phong Thanh Vũ muốn đi thì anh cũng chẳng giữ được.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Chính lại tôn trọng Phong Thanh Vũ.
Với thực lực của người này, anh không thể làm gì ông ta được.
"Thần y Lâm, trước khi tôi đi, liệu cậu có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?", Phong Thanh Vũ chần chừ một lát rồi khàn giọng nói.
"Câu hỏi gì? Tiền bối cứ nói đi".
"Tôi muốn biết bản lĩnh của cậu... rốt cuộc được học từ đâu?", Phong Thanh Vũ đanh mắt hỏi.
"Học?".
Lâm Chính sửnh sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ: "Tôi không có thầy".
"Không có thầy? Sao có thể chứ? Thần y Lâm, nếu không có cường giả chỉ dạy, sao cậu có thể học được những bản lĩnh này?", Phong Thanh Vũ có chút tức giận:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812340/chuong-1563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.