“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Hỏng hết rồi!”, Lâm Hằng Chí run cầm cập, hàm răng va vào nhau.
“Anh Hằng Chí, anh đang nói gì vậy?”, người ở bên cạnh run rẩy hỏi.
“Thua rồi! Phong Thanh Vũ đã thua rồi!”.
“Hả?”.
“Sao… sao có thể chứ?”.
“Anh Hằng Chí, thần y Lâm kia đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi thấy hình như anh ta còn chẳng đủ sức để đánh trả nữa, bây giờ sợ là tôi xông đến đánh nhau với anh ta thì anh ta cũng không đánh lại được ấy! Sao anh ta có thể đấu lại được Đạo Hoàng chứ?”.
“Có khi Đạo Hoàng động đậy ngón tay đã có thể vặt được đầu của thần y Lâm ấy chứ!”.
“Không thua được đâu!”.
Người nhà họ Lâm kêu lên.
“Không! Phong Thanh Vũ thua rồi! Các cậu hãy nhìn kĩ đằng trước bọn họ đi”, Lâm Hằng Chí run rẩy đáp.
Mọi người vội mở to hai mắt.
Một lát sau, bọn họ mới nhìn rõ những cây châm bạc mảnh như sợi tóc đang lơ lửng trước mắt.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, cả tầng thượng đã biến thành một cái lồng được dệt từ châm bạc.
Vô hình trung, Phong Thanh Vũ đã rơi vào trong rọ, như miếng thịt trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
“Sao lại như vậy được?”.
Phong Thanh Vũ cũng đanh mặt lại, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Thảo nào vừa nãy quyền cước của cậu nhìn có vẻ hung mãnh, chiêu nào chiêu nấy chí mạng, nhưng thực ra cậu đang bố trí những châm bạc này, đúng không?
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu: “Về tốc độ thì tôi tuyệt đối không thể địch lại ông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812339/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.