“A!”.
Lâm Nhược Nam kinh ngạc la lên, vung tay đánh trả.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, tuy tay không to, nhưng chưởng lực tung ra lại cực kỳ đáng sợ, gần như một chưởng là có thể đánh bay một người.
Keng!
Một bóng người ngã xuống bàn bên cạnh, chén đũa trên bàn đều rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Á!”.
Người trong nhà hàng đều hét lên.
Nhân viên cũng bị dọa chạy ra ngoài, có người đã báo cảnh sát.
Nhưng trong thời gian ngắn sao cảnh sát có thể đuổi tới ngay được?
Lâm Nhược Nam chỉ có thể dùng sức một mình mình đối kháng với những người này.
Nhưng một người thì khó đối phó với kẻ địch đông, chỉ giao đấu được chưa tới một phút, Lâm Nhược Nam đã bị thương nhiều chỗ, khó mà chống đỡ.
Rầm!
Lâm Nhược Nam bị đá ngã ra đất, đau đến mức không dậy nổi.
Cô ta ôm bụng, mặt toát đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn người trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Lâm Chính, hét lên: “Mau… Mau cứu tôi! Mau dẫn tôi rời khỏi đây!”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, đi thẳng về phía trước, dìu Lâm Nhược Nam dậy.
“Nhóc, cậu là ai?”.
“Muốn chết hay sao?”.
Người đi đầu dữ tợn quát, lập tức bổ nhào tới, muốn ra tay với Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một giọng hét vang lên: “Dừng tay lại hết cho tôi!”.
“Hả?”.
Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn.
Một người đàn ông tuấn tú mặc áo thời Đường xuất hiện ở cổng lớn từ lúc nào không hay.
“Đó là ai?”.
“Chưa từng thấy!”.
Mấy người ghé tai nhau, vô cùng nghi hoặc.
“Thanh niên, cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812318/chuong-1541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.