Lâm Nhược Nam thật sự tin rằng mình mới gặp Lâm Chính lần đầu, nhưng vì sao Lâm Chính vừa nhìn đã biết mình là người nhà họ Lâm?
Lâm Nhược Nam lộ ra vẻ cảnh giác, hơi khó tin nhìn cậu chủ bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm.
Không phải anh là kẻ vô dụng sao?
Không phải anh là một kẻ vô năng chỉ biết ăn bám thôi sao?
Sao nhìn có vẻ… không giống vậy?
Lâm Nhược Nam nghi hoặc trong lòng.
Lâm Chính lại đưa tay, nắm lấy tay áo cô ta.
“Anh làm gì vậy?”, Lâm Nhược Nam kinh ngạc, vội vàng giãy ra.
Sau đó, Lâm Chính nhẹ nhàng kéo tay áo lên, Lâm Nhược Nam lập tức sững sờ.
Trên tay áo cô ta có thêu một chữ lung linh tinh xảo: Lâm!
“Đây là ký hiệu của người nhà họ Lâm, nếu không phải người nhà họ Lâm thì sao lại mặc áo như vậy?”, Lâm Chính cười nói.
Lâm Nhược Nam tái mặt, vội vàng xắn tay áo giấu chữ “Lâm” đó đi.
“Cô đang chạy nạn phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Lâm Nhược Nam hít sâu một hơi, sau đó tức giận đáp lại: “Anh nói cái gì? Sao tôi lại chạy nạn?”.
“Nếu không phải chạy nạn thì vì sao cả tiền ăn cơm cũng không có? Vì sao điện thoại cũng không mang? Thậm chí còn giấu chữ Lâm đi? Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cô chạy ra từ nhà họ Lâm, không mang điện thoại là vì sợ người nhà họ Lâm định vị được vị trí của cô thông qua điện thoại. Tất cả thẻ ngân hàng của cô có lẽ đều đã bị người nhà họ Lâm đóng băng nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812317/chuong-1540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.