“Bố!
Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Một cô gái tóc ngắn mặc áo thể thao màu đen đang quỳ dưới đất trong phòng khách khóc như mưa.
Một người đàn ông với khuôn mặt đanh thép, siết chặt nắm đấm đi đi lại lại. Ông ta dường như chỉ muốn tát cho cô gái một phát. Thế nhưng cứ giơ tay lên thì ông ta lại không nỡ.
“Cô đừng gọi tôi là bố nữa. Nhà tôi không có loại con gái như cô”, người đàn ông trung niên gầm lên.
“Bố! Con biết sai rồi! Con thề từ giờ sẽ không dám nữa, hu hu…”, cô gái tóc ngắn nói.
“Giờ có nói gì cũng vô ích. Gia tộc đã ra quyết định rồi, cấm túc ba tháng, thiếu một ngày cũng không được”, người đàn ông bất lực phất tay.
“Bố! Bố nỡ lòng nào tàn nhẫn như vậy ”, cô gái mặt tái mét, lao đến ôm người đàn ông.
“Tàn nhẫn? Con có biết con đã làm gì không? Con suýt nữa đã khiến nhà đó với nhà họ Lâm chúng ta khai chiến rồi đấy. May mà bác của con thông minh, xoay chuyển tình thế, nếu không thì đã đánh nhau rồi. Nhà họ Lâm mà bị tổn thất thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu con đấy, tới khi đó không chỉ đơn giản là chuyện cấm túc ba tháng đâu. Có lẽ con bị lột da luôn, biết chưa?”, người đàn ông trung niên hét lên.
Dứt lời, cô gái sững sờ. Sau đó cô ta vội vàng hỏi: Bố…bác trai…đã xử lý xong chưa ạ…”
“Không rõ nữa, nhưng bố nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề”.
“Lần này phải cảm ơn bác ấy rồi”, cô gái thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3812290/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.