Chương 156: Bác sĩ thiên tài (1)
Bộ dạng gào khóc của đại sư Lưu khiến đám đông thất kinh.
“Đại sư Lưu, ông sao vậy? Đây không phải là hàng giả sao? Dù chất lượng có tốt đến đâu thì cũng chỉ là hàng giả”, cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa bèn hô lên.
“Đây không phải là hàng giả…”, đại sư Lưu giọng khàn đặc.
Chỉ vài từ thôi nhưng khiến cả hiện trường như bị sét đánh.
“Không phải hàng giả sao? Lẽ nào…là di vật của Cố Khải Chi à?", có người bỗng kêu lên.
Nhất là ông chủ tiệm. Vừa này ông ta còn đang vui mừng vì tưởng mình kiếm được một món hời lớn. Giờ nghe nói vậy thì mặt ông ta cắt không ra hột máu.
“Chắc chắn là hàng giả? Đại sư Lưu, vết tích của bức Thượng Nguyệt Đồ này chưa ai từng thấy mà…lẽ nào ông từng thấy rồi sao?”, có người run rẩy hỏi.
“Đương nhiên. Đây chính là vết tích của Thượng Nguyệt Đồ. Lần này tôi tới Giang Thành chính là vì bức tranh này. Mọi người nhìn góc dưới bên phải của bức họa…”
“Đó là một chấm đỏ….”
“Đúng vậy, lúc Cố Khải Chi hoàn thành tác phẩm này, bị một đứa bé nghịch ngợm gây ra một vết bẩn. Cố Khải Chi không hề tức giận, mà coi đó là duyên, thế là đóng dấu vào chỗ đó. Vết này từng được miêu tả lại, hơn nữa tôi đã từng xem qua nên không thể sai được. Chắc chắn đây là vết tích thật…”, đại sư Lưu vô cùng kích động.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ.
“Người anh em…”,đại sư Lưu nhìn Lâm Chính bằng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3810932/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.