Hôm nay Hạ Thanh Nguyệt chải tóc búi cao, mặc một bộ váy trắng trơn, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lạnh lùng như băng.
"Về nhài"
Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng thờ ơ.
"Được."
Diệp Thiên Bách khởi động xe rồi lái xe đi.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện, đây là phương thức ở chung với nhau của họ.
"Buổi chiều anh có thời gian không?" Hạ Thanh Nguyệt là người lên tiếng đầu tiên.
"Lát nữa tôi đưa Tiểu My đi học, sau đó thì không có chuyện gì nữa." Diệp Thiên Bách trả lời.
"Đi nhanh về nhanh, trở về tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.
"Được."
Diệp Thiên Bách trả lời, vẫn tiếp tục lái xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng trước cửa nhà. "Chị, chị về rồi."
"Anh rể, nhanh lên, chở em đi học, muộn mất rồi."
Lúc này, Hạ Tiểu My đã vội vàng ra khỏi nhà, đi thẳng đến xe của Diệp Thiên Bách.
"Được, anh sẽ chạy nhanh một chút." Diệp Thiên Bách hiếm khi nở nụ cười, chỉ khi ở chung với
Hạ Tiểu My anh mới cười một chút, bởi vì Hạ Tiểu My là người duy nhất trong gia đình này đối xử với anh như một con người.
"Hì hì, anh rể, anh phải đưa em đến cổng trường, em không sợ mất mặt, em sợ đi bộ cơ."
Hạ Tiểu My nhìn vào gương, dường như rất hài lòng với lớp trang điểm hôm nay của mình.
"Được." Diệp Thiên Bách vẫn như cũ chỉ trả lời một chữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-toan-nang-cua-hoa-khoi/3401531/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.