Tô Lạc cũng chạy theo ra ngoài, cô đã không còn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn Bánh Bao Nhỏ, sau đó rời khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm, cô và Bao Bao không có cách nào chống đỡ.
Môi Thiếu Triết mím chặt, hắn cũng đuổi theo, đồng thời, có mấy chiếc xe đang trên đường, nửa giờ, khoảng này thời gian này thật khó khăn, bọn họ đưa Bánh Bao Nhỏ tới một nơi hẻo lánh, nếu không phải Vệ Thần điều tra ra, tin rằng chỗ này sẽ khó mà tìm được.
Bọn họ đẩy cửa ra. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, xung quanh im lặng chỉ có tiếng bước chân họ, khi ánh đèn sáng rọi, bọn họ cũng nhìn thấy cảnh mà cả đời này họ không muốn nhìn lại nữa…
“Đồng Đồng, Hà Duyên gào to một tiếng, sau đó chạy lên, ôm lấy Đồng Đồng trên mặt đất, bàn tay cô bé vẫn nắm chặt, gương mặt tái nhợt, trắng bệch, trên mặt còn có vết thương, thậm chí còn có máu.
Là ai tàn nhẫn như vậy, sao có thể làm thế với một đứa trẻ bốn tuổi.
“Một lũ khốn nạn, bố mày nhất định sẽ giết chết chúng mày,” Vệ Thần tức giận chửi thề…
“Đồng Đồng…” Tô Lạc cũng không ngừng gọi tên Đồng Đồng, cô nhìn xung quanh, “Bánh Bao Nhỏ đâu, Bánh Bao Nhỏ đâu?” Duệ Húc hít một hơi thật sâu, xem dấu vết trên mặt đất, bọn họ mới rời đây không lâu, hiện tại hắn đang nghỉ, Tê Trữ San điên cuồng có thể làm những gì với con hắn?
Thiếu Triết định đuổi theo, lại bị Vệ Thần giữ lại, “Thiếu Triết, trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490946/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.