Lê Duệ Húc đứng ở phía sau cô, bàn tay đặt ở bên cạnh dùng sức nắm chặt lại.
“Nếu…” hắn cảm giác ánh mắt mình vô cùng đau khổ, thật sự hắn rất muốn tiến lên, ôm chặt cô vào lòng giống như hai năm trước đây, cô có biết không, hắn nhớ cô như thế nào, nhưng hiện tại…hắn lại không dám…
“Nếu anh nói cho em biết, cho tới tận bây giờ anh đều không coi em là quân cờ, nếu như anh nói, anh thật lòng coi em là vợ anh, em có tin anh, nếu như anh nói, anh yêu em. Em sẽ tin?” Từng câu, từng chữ hắn nói đều rất rõ ràng. (uầy, anh Húc tỉnh tò :))
Nhưng, đối với Tô Tử Lạc, những lời nói đó lại giống như một câu chuyện cười.
Hắn yêu cô.
“Xin lỗi, ngài Lê, tình yêu của anh, tôi nhận không nổi”. Nếu là hai năm trước, hắn nói với cô một câu này, cô có thể vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà chết, nhưng hôm nay, hai năm đã trôi qua, cô sẽ không tin tưởng bất cứ lời nói nào của hắn nữa.
Khi hắn ném cho cô tờ giấy ly hôn, khi hắn một đạp, đạp lên bụng của cô, khi hắn…tự tay hủy bỏ đứa con của bọn họ, tình yêu đã không còn.
Môi của Lê Duệ Húc khẽ động, sự cay đắng tột cùng kia dần dần theo đầu lưỡi truyền đến trái tim.
“Vợ, xin lỗi… Chuyện đứa bé…” móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hắn đã biết chuyện đứa bé, đây là chuyện khiến hắn hối hận cả đời, cũng là chuyện khủng khiếp nhất trong quá khứ của cô, không ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-mau-lanh/1490918/chuong-256.html