Chương trước
Chương sau
Mạc Phong nhìn chữ Tiểu Triện khẽ gật đầu: “Ừ, tôi nhìn ra được, lúc trước khi theo sư phụ học công phu trên núi, ông ấy đã đưa cho tôi một cuốn sách tâm pháp nội công viết bằng chữ Tiểu Triện!”
“Vậy thì anh mau dịch cho chúng tôi nghe đi!”
Anh ngẩng đầu lên đọc từng chữ từ phía trên bên phải xuống: “Lúc biệt ly ta ngồi nơi đây ngẫm, Duyên mà đến ta khắc tìm đến nhau, Ba năm đợi đằng đẵng hoá mê muội, Ắt có ngày người lại về bên ta!
Bút danh Cầm Ma sáu ngón!”
“Cầm Ma sáu ngón?”, ai nấy đều kinh ngạc lẩm bẩm.
Dường như ngoài việc Mạc Phong không biết người này là ai, thì bọn họ đều biết thân phận của Cầm Ma sáu ngón này.
“Cầm Ma sáu ngón là ai vậy?”, Mạc Phong khó hiểu hỏi.
Khương Na một tay chống cằm giải thích: “Cầm Ma sáu ngón này là người sáng lập ra Âm Dương gia năm đó, lão đã tạo ra thuật Âm Dương hơn một nghìn năm trước, thế nhưng khi sắp sửa đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, lão đột nhiên biến mất. Không một ai biết tung tích của lão, có người nói lão đã chết, cũng có người nói lão đã ẩn giật giang hồ rồi! Không ngờ đây từng là nơi ở của lão!”
“Tên ban đầu của Cầm Ma sáu ngón là Hoàng Văn Nghĩa, tự Minh Phong! Lão từng là một đạo sĩ rất nổi tiếng, nhưng vì một số lý do buộc phải rời bỏ đạo giáo và thành lập phái Âm Dương ở bên ngoài, vì vậy so sánh nhiều chiêu thức, hai trường phái này có điểm tương đồng. Đây! Ví dụ như thủ pháp Cáp Thủ Quyết!”, Trương Phong nhún vai nói.
Hắn cũng từng xem ghi chép về Cầm Ma sáu ngón trong Tàng Kinh Các, vì trời sinh đã có sáu ngón trên bàn tay nên được gọi bằng cái tên này, thời điểm đó lão vô cùng nổi tiếng.
Có lẽ sẽ không một ai biết Cầm Ma sáu ngón này rốt cuộc ẩn thân ở đâu, có lẽ động Huyền Nhai này cũng chỉ là một trong những nơi lão từng đặt chân đến trong suốt cuộc đời.
Nhưng Mạc Phong không quan tâm đến người này cho lắm, sau khi chất đầy linh chi Lửa vào túi, anh định rời khỏi đây, sáng sớm mai xuất phát về Giang Hải.
Trời sẩm tối.
Phải công nhận rằng phong cảnh ở Nam Khương rất đẹp, thoạt nhìn không thấy có thang máy hay khí thải của các nhà máy bỏ hoang nên không khí ở đây có vẻ trong lành hơn một chút.
Nếu đã tìm thấy linh chi Lửa thì Mạc Phong cũng chào hỏi các trưởng lão và nói rằng anh sẽ rời khỏi đây vào sáng sớm ngày mai.
Bọn họ đương nhiên cũng không nói nhiều, dù sao vẫn hết sức trông cậy Mạc Phong kiếm tiền cho bọn họ.
Anh đã chào tạm biệt rất cả mọi người, duy chỉ có Bạch Doanh là anh tìm không thấy.
Tìm kiếm con đường này đã vài lần, ngay cả ngọn núi phía sau anh cũng đã đi, nhưng vẫn không tìm thấy cô ấy.
“Thằng nhãi kia! Tôi thấy cậu chạy vội mấy vòng rồi, cậu sao thế?”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, Mạc Phong nhìn lại thì thấy trưởng lão Phong đang ngồi trên tầng hai của một quán trọ uống rượu, nhưng quán trọ đã bị mưa lớn cuốn trôi nên cũng chưa sửa sang lại, thậm chí trên đó còn chả có nổi cửa sổ, hiển nhiên là một ngôi nhà đổ nát.
Anh cũng rất khâm phục trưởng lão Phong lúc này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh uống rượu!
“Ông có thấy Bạch Doanh đâu không?”, Mạc Phong ngẩng đầu, kính cẩn gật đầu với ông ta.
Trưởng lão Phong đang dựa vào một cái ghế dài: “Bạch Doanh sao? Chắc là ở từ đường Nam Khương đó! Ban đầu Vưu Giai Hàng không được phép tiến vào từ đường nhưng cô ấy cứ đòi cho cậu ta vào bằng được, hôm nay vừa hay làm xong bài vị của cậu ta nên có khi cô ấy đang ở trong thắp hương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.