Chương trước
Chương sau
“Đợi đã!”, Mạc Phong vội gầm lên ngăn hắn lại.
Sau đó anh lấy từ trong túi ra nửa miếng ngọc còn lại.
“Thả cô ấy ra, tôi sẽ đưa ngọc bội cho các người!”
Người đàn ông đang giữ chặt Mục Thu Nghi bèn cười lạnh lùng: “Mày đang ra điều kiện với tao đấy à? Mày có hiểu rõ vấn đề không thế! Tao giết cô ta chỉ cần một nhịp thở thôi đấy!”
“Vậy thì ông cũng đừng mong có được miếng ngọc này! Tôi đếm tới ba, ông thả người, tôi ném ngọc qua!”, đôi mắt Mạc Phong đỏ rực, từng chữ anh nói ra đều thấm đẫm sát khí.
Chỉ cần có một chút cơ hội tiêu diệt bốn tên này thì Mạc Phong sẽ không bỏ qua.
Di chứng sau chiến tranh lại bạo phát. Giờ trong lòng anh như có lửa đốt, chỉ có nhìn thấy máu mới giúp anh bình tĩnh trở lại.
Từ sâu trong tiềm thức anh vẫn biết không nên làm hại Mục Thu Nghi. Lâu lắm rồi di chứng này không tái phát, vậy mà gần đây ngọn lửa trong người anh như mất kiểm soát, chỉ chực chờ để bùng nổ.
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Sau khi đếm đến ba, đôi bên vẫn đứng bất động.
Mạc Phong khẽ nhếch miệng cười: “Tôi biết là nói chuyện lòng tin với các người chẳng khác gì nước đổ đầu vịt mà!”
“Đừng chỉ biết nói bọn tao không có thành ý, không phải mày cũng thế sao?”, gã đàn ông siết cổ Mục Thu Nghi khẽ cười.
Không bên nào tin tưởng đối phương. Cũng hết cách. Nếu cứ như thế này thì Mạc Phong sẽ gặp bất lợi. Giờ nhân lúc đám người kia chưa đuổi theo thì vẫn còn cơ hội bàn điều kiện với chúng. Chứ lát bọn chúng đuổi kịp thì dù Mạc Phong có giao ngọc bội cũng chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
"Vậy tôi đếm lại một lần nữa. Tôi hi vọng hai bên đều giữ lại chút nghĩa khí cuối cùng!”, Mạc Phong hằn học nói.
“Được! Quân tử nhất ngôn tứ má nan truy!”
“Hừ, ông mà cũng đòi là quân tử à?”
Mạc Phong nhếch miệng khinh thường. Đàn ông mà dùng phụ nữ để làm con át chủ bài thì chẳng khác gì rác rưởi!
“Một!
“Hai!”
“Hai chấm hai!”
“Ba!”
Kẻ kia đẩy Mục Thu Nghi ra, đồng thời Mạc Phong cũng vứt miếng ngọc tới. Hai bên đều đồng ý lấy thứ thuộc về mình.
Sau khi ôm lấy Mục Thu Nghi, Mạc Phong lập tức rút kiếm Tàn Uyên, nhưng mấy tên kia không có ý định nghênh chiến, chúng quay người bỏ đi. Thậm chí cả tên bị chém lìa ray cũng nhặt cánh tay của mình rồi bỏ chạy.
Anh vốn định đuổi theo nhưng sợ lại trúng kế ‘điệu hổ ly sơn’. Cũng hết cách, anh đành phải đưa Mục Thu Nghi tới thành phố Yên Nam trước rồi tính sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.