Chương trước
Chương sau
**********
Cũng như các cặp đôi khác, con gái thường hay hỏi mấy câu kỳ quái, chẳng hạn như anh có yêu em không? Anh sẽ yêu em bao lâu? Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?
Nhưng khi ấy Dương Thái Nhi lại hỏi: "Anh sẽ cưới em chứ?"
Mạc Phong đã đưa ra câu trả lời khẳng định, vì khi ấy không ai biết sau này sẽ ra sao, chỉ có ước mơ về tương lai.
Ai cũng sẽ nói chắc chắn sẽ cưới, còn những chuyện xảy ra sau đó là việc của sau này.
Đã qua bao năm, tuy chuyện cũ đang ùa về trong đầu như chiếu phim, nhưng sau cùng Dương Thái Nhi cũng đã lập gia đình.
"Anh đồng ý cưới em chứ?"
Đôi mắt đẹp của cô ấy lóe sáng.
Mạc Phong im lặng một lúc lâu.
"Em hỏi lại anh, anh đồng ý cưới em chứ?", Dương Thái Nhi nói thêm lần nữa.
Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: "Những chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, em đã kết hôn, chuyện giữa chúng ta chỉ còn là kỷ niệm!"
Anh nói rồi quay người lại, chậm rãi rời đi.
"Khoan đã! Em muốn hỏi anh một câu cuối!", Dương Thái Nhi nhìn bóng lưng anh, giận dữ hét.
Cô ấy còn chưa hỏi, Mạc Phong đã thản nhiên nói: "Từng yêu..."
Sau đó anh rời khỏi công viên Bắc Hải, không hề quay đầu lại.
Dương Thái Nhi như khuỵu xuống: "Em muốn hỏi, nếu em ly hôn, liệu anh có cần em không?"
Nhưng Mạc Phong đã đi xa, biến mất trong ánh nắng chiều rồi.
Cộp cộp cộp!
Tiếng giày da bỗng vang lên.
"Mạc Phong, em biết anh sẽ quay lại mà!", Dương Thái Nhi lập tức ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói.
Nhưng người tới lại là Hổ Si.
Ông ta khoác áo khoác của mình cho Dương Thái Nhi: "Cô chủ, về nhà thôi, hồi nãy hắn bảo tôi nói lại với cô một câu!"
"Câu gì thế?"
"Nếu sống không tốt thì đến Giang Hải tìm hắn!"
"..."
Dương Thái Nhi không khỏi sững sờ.
"Anh ấy đang trả lời cho câu hỏi hồi nãy của mình ư?"
Cô ấy vừa hỏi Mạc Phong, nếu cô ấy ly hôn thì anh có cần cô ấy không, tuy anh không trả lời thẳng nhưng lại nói cho Hổ Si đang núp trong bóng tối rằng, nếu sống không tốt thì hãy đến Giang Hải tìm anh.
...
Ở vùng ngoại ô của Yến Kinh. . Đam Mỹ Sắc
Mọi người đã chờ được một lúc lâu, Mạc Phong mới chạy đến.
Anh không ngồi xe vì cảm thấy xe không an toàn bằng tự chạy, nếu có ai đặt bẫy hay bom trên đường lớn, anh sẽ không thể thoát thân.
Với tính cách có thù tất báo của Tư Đồ Yên và Tưởng Minh Xuyên, rất có thể họ sẽ làm thế, chỉ cần Mạc Phong chết là được, chứ họ không quan tâm tới việc người bình thường có bị thương hay không.
"Tới rồi! Thiếu chủ tới rồi!", khi thấy người đang chạy tới từ phía xa, Búa Sắt hô lên.
Mạc Phong chạy tới bỗng thấy có thêm vài người xuất hiện trong hàng ngũ.
Đó chính là Triệu Vô Cực, Sở Nam Thiên và cả Trương Phong.
“Sao mọi người lại quay lại vậy?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.
Triệu Vô Cực chắp tay cung kính: “Ba người chúng tôi chưa hề rời đi. Tất cả các lối ra khỏi thành đều đã bị đóng chốt, chúng tôi muốn thoát ra cũng không được. Hơn nữa cậu còn ở Yến Kinh thì sao chúng tôi có thể bỏ đi trước được”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.