Chương trước
Chương sau
Rõ ràng độc đã sắp chạy vào tim, người trúng thi độc ban đầu sẽ phát điên phát cuồng, bộ dạng đó có hơi giống người bị bệnh chó dại, hơn nữa tốc độ phát bệnh cực kỳ nhanh.
“Trúng thi độc không phải là không thể chữa trị, nhưng tôi không phải là người làm điều đó, phải tìm bác sĩ chuyên môn!”, Trương Phong thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.
Tần Lam tính mở cửa xe: “Vậy thì đưa đến bệnh viện ngay thôi!”
“Đợi đợi! Bác sĩ tôi nói không phải là bác sĩ bình thường, mà là kiểu bác sĩ trị bệnh cho xác sống!”
“…”
Đừng nói Tần Lam sững sờ, ngay chính Mạc Phong cũng sững sờ! Mẹ kiếp! Nói y như đọc vè!
“Bác sĩ khám bệnh cho xác sống, ý cậu nói là người có thể trị bệnh cho người, lại có thể trị bệnh cho ma à?”, Mạc Phong nói với vẻ nghi ngờ.
Trương Phong khẽ gật đầu ừm một tiếng: “Đúng, họ được gọi là bác sĩ Âm Dương. Dạng người này khi sống làm việc cho cả hai giới âm dương, khi chết rồi thì âm giới đương nhiên sẽ không làm khó anh ta. Cho nên chỉ cần có thể tìm được bác sĩ kiểu này thì vẫn có thể cứu được cậu ta, nếu không thì thật sự tính mạng cậu ta sẽ như ngàn cân treo sợi tóc!”
“Anh cũng bị cào rồi, sao không thấy có chuyện gì?”, Tần Lam nhìn cánh tay vẫn đang chảy máu của Trương Phong nghi hoặc hỏi.
Hắn lại cười xán lạn, khẽ nói: “Tôi là người tu đạo trời sinh, có lẽ thể chất không giống nhau, vả lại dương khí đạo gia trong cơ thể tôi rất nhiều, loại thi độc này dù có tiến vào trong thân thể thì cũng sẽ bị thải ra ngoài ngay thôi”.
Lúc này hai người khác tiến vào rừng khiêng Tiểu Trương lúc trước bị cương thi cào trúng ra. Giờ đây Tiểu Trương đã trở thành một khối thi thể khô quéo.
“Đội trưởng, cô xem Tiểu Trương còn cứu được không?”, một thanh niên râu quai nón hỏi.
Mạc Phong cũng cười ngượng: “Người này… sợ là chết đến không thể chết hơn nữa rồi….”
Không ngờ phái Cản thi này lại có thể luyện người thành hành thi, là loại nửa người nửa ma với khả năng di chuyển cực nhanh. Nếu như có số lượng lớn tiến vào trong thành phố thì chẳng phải sẽ xảy ra một trận mưa máu gió tanh sao?
Trương Phong cũng nhìn Tiểu Trương này một cái, khóe miệng hơi co giật: “Người này không cần cứu nữa đâu, ba hồn bảy vía đã rời khỏi cơ thể, không cứu được nữa. Vẫn nên nghĩ cách xem có thể tìm thấy bác sĩ Âm Dương ở đâu!”
Kiểu người này chắc chắn giống như bác sĩ, tức là mỗi một địa phương đều có một hai người. Lúc trước, khi hắn vừa mới xuống núi có gặp được một người, chính là khi đối phó với Hạn Bạt (quái vật gây ra hạn hán).
Khi đó rất nhiều dân trong thôn bị Hạn Bạt cào nên bị thương. Nếu như không lập tức điều trị sẽ bị mưng mủ, cuối cùng biến thành vũng máu.
Cũng ngay lúc đó có một bác sĩ thôn xuất hiện, người này chỉ dùng một chút thảo dược là giải quyết được toàn bộ thi độc trên cơ thể mọi người.
Trương Phong cũng từng đi tìm loại thảo dược đó, cuối cùng hắn phát hiện ra nó trong một cuối sách cổ. Sách nói loại thảo được này mọc ở hai bờ Âm Dương, có công dụng trừ tà chữa bệnh, thế nhưng người bình thường không đến được nơi giữa hai giới này.
Cho nên khi đó hắn hiểu ngay vị bác sĩ kia chính là bác sĩ Âm Dương chuyên điều trị loại bệnh này. Nếu muốn cứu cậu cảnh sát thì bắt buộc phải tìm đến kiểu bác sĩ kiểu như thế.
“Nhưng kiểu bác sĩ này phải tìm ở đâu?”, Tần Lam có hơi không hiểu hỏi.
Trương Phong cũng nhún vai với vẻ bất lực, cười: “Tôi cũng không biết, nhưng kiểu người này đều có một đặc điểm, ngạo mạn kiêu căng, càng là người có tiền thì họ càng xem thường. Muốn điều trị buộc phải có lòng thành!”
Mọi người không khỏi rơi vào trầm tư.
Một lúc lâu sau viên cảnh sát để râu quai nón mới cười khổ: “Hình như tôi quen một vị bác sĩ như thế. Một người có tính khí nóng nảy và từng đắc tội với rất nhiều người. Hiện tại ông ta sống trong núi, chẳng có ai tới khám bệnh. Nhưng tôi nhớ lúc nhỏ, trong thôn cũng có người bị ma ám, phát sốt cả ngày, bệnh tình không hề biến chuyển. Sau đó người này được vị bác sĩ cho dùng một ít thảo dược, thế là tầm hai ngay sau họ đã có thể xuống giường khỏe mạnh bình thường!”
“Đúng! Bác sĩ Âm Dương là người có tính tình kỳ quặc, hơn nữa xem bệnh tùy tâm trạng. Ở Giang Hải à?”, Trương Phong có hơi kích động tóm lấy tay cậu ta dò hỏi.
Thanh niên để râu quai nón này khẽ gật đầu: “Ở Giang Hải! Ở trên núi Tam Khai ở phía Đông thành phố ấy!”
“Núi Tam Khai? Người cậu nói là đại sư Nghiêm sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.