Khi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.
Ban đầu, tôi định sẽ ở bên anh thêm một đêm cuối cùng, nói với anh những lời từ biệt. Nhưng khi đến nhà tang lễ, tôi lại thay đổi ý định. Tôi hỏi một nhân viên ở đó rằng liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không.
Nhân viên nhà tang lễ vừa xoa xoa túi đựng bao lì xì năm trăm tệ, vừa lộ vẻ mặt khó xử: "Bên chúng tôi hỏa táng bắt đầu từ năm giờ rưỡi sáng, bây giờ mới hơn ba giờ sáng."
"Cho chồng tôi hỏa táng đầu tiên trong ngày hôm nay đi, tôi thêm một vạn tệ!", tôi cầu xin với vẻ mặt tha thiết. Nói rồi tôi lấy ra hết giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, sổ hộ khẩu của tôi và Kỷ Hoài Kha, cùng với giấy chứng tử của anh ta và tất cả các giấy tờ khác.
Người nhân viên xem giấy tờ, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của tôi, lập tức gật đầu: "Chị chờ chút, tôi gọi điện cho ông Trương ngay!"
Rạng sáng năm giờ rưỡi. Bãi đậu xe của nhà tang lễ đã có hơn chục chiếc xe buýt và xe tang, trong không khí tĩnh mịch thoang thoảng tiếng khóc than ai oán.
Tôi vỗ vỗ hộp tro cốt trong lòng: "Anh yêu, anh xem hiệu suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bac-menh-cua-toi/3742228/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.