Anh nhận định 'Diệp Vi Vi' trước mắt chính là đang bị thứ gì đó chiếm đóng, đó không phải là người anh muốn, anh liều mạng cũng muốn bảo vệ Diệp Vi Vi và muốn giết chết thứ đang chiếm cơ thể cô.
"Ha ha, ngươi muốn giết ta sao?"
Rõ ràng là đang cười, nhưng không có ý cười, tay 'Diệp Vi Vi' như nhanh lại như chậm chạm vào mặt anh, Phong Sở Mạc muốn đẩy tay đối phương, thì thấy ánh sáng mình bức ra biến thành xích trói lấy người mình.
Âm khí đang quay cuồng bị khóa lại.
"Ngươi giết ta không được đâu, nhưng ta chỉ cần động ngón tay, hiện tại liền có thể khiến ngươi tan thành mây khói giống tên kia."
Sắc mặt anh càng lạnh hơn, nhưng anh không sợ, nếu không làm ngoài sáng thì lén lút, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một cụm khí đen, từ từ ăn mòn sợi dây xích tạo thành từ ánh sáng trắng, dù sức mạnh của anh yếu hơn đối phương, nhưng không hiểu vì lý do gì, ánh sáng trắng không quá bài xích đối với sức mạnh của anh, mà còn thả lỏng.
Trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt thâm thù đại hận của của anh biến thành 囧.
"Nhưng, ta luyến tiếc ngươi, với một khuôn mặt đẹp trai như vậy, thảo nào nàng lại thích, còn tình nguyện thả ta ra."
Cô ta đang đùa ư!
Gân xanh nổi lên trên trán Phong Sở Mạc.
Ngay sau đó, người phụ nữ khoác lớp da của Diệp Vi Vi làm anh suýt rớt cằm.
Cô nắm cằm anh như người đàn ông trêu chọc gái, khen ngợi anh hai câu, sau đó, môi cô rơi lên môi anh.
Phong Sở Mạc nghĩ rằng đây sẽ là một nụ hôn lạnh lùng và khinh thường, giống với thái độ của cô và anh cũng chán ghét, nhưng mà, khi môi họ thực sự chạm vào nhau, nụ hôn quen thuộc và nhiệt độ quen thuộc đó áp lên môi anh lại rất quen thuộc, đó rõ ràng là Diệp Vi Vi.
Những ngày gần đây, ngày ngày đêm đêm anh đều nhớ đến nụ hôn với cô và có thể miêu tả từng cảm giác, hơi thở thuộc về cô.
Phong Sở Mạc xác nhận muốn cắn lấy đôi môi ấy khi cô muốn rời đi, nhưng, Diệp Vi Vi lại đẩy anh ra.
Cô chậm rãi lui về phía sau một bước, dưới ánh mắt bất mãn của Phong Sở Mạc, khóe môi cô nhất thời lộ ra tươi cười, không biết từ khi nào, tầng ánh sáng trắng bao phủ kia đã biến mất, lộ ra dung nhan xinh đẹp động lòng người, trong khoảnh khắc đó, rõ ràng là cùng một người, đặc biệt là khi cười, sau đó, Phong Sở Mạc nhìn đầu ngón tay Diệp Vi Vi lần mò đến khóe môi bản thân, nhẹ nhàng lau một cái: "Hương vị không tồi nha."
"Ta cho phép ngươi, thích ta."
Nói gì vậy, Phong Sở Mạc thích Diệp Vi Vi mà còn cần cho phép sao?
Còn chưa kịp buồn cười, thì ánh sáng trắng hóa xiềng xích xích trên người Phong Sở Mạc đã tiêu tán hết.
"Ta đã phong ấn đoạn ký ức này, trong khoảng thời gian này, đừng để người khác phát hiện ta dị thường."
Những lời này cứ loáng thoáng mù mịt, tiêu tán trong không khí, mà ngữ điệu bá đạo vừa rồi không giống Diệp Vi Vi, sau đó, người cô mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống.
Phong Sở Mạc ôm lấy cơ thể mềm mại đang ngã xuống, trên mặt lại là vẻ bất lực cùng nuông chiều.
Anh xác định, hai người đều là Diệp Vi Vi, như vậy là được rồi, có điều trong kỳ quái như bị nhân cách phân liệt vậy, Phong Sở Mạc nghĩ, mình cần phải đi nghiên cứu một chút, nếu Diệp Vi Vi bá đạo, mặt lạnh nhạt thích làm chút sự tình kỳ quái này thường xuyên xuất hiện, thì mình cần học tập trước để lấy kinh nghiệm ở chung với người yêu có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Anh cẩn thận để Diệp Vi Vi ngồi dựa vào vách thang máy, mắt nhìn về phía Miêu Linh, không biết nó lại xuất hiện từ bao giờ: "Cảm ơn mày, Tiểu Hắc."
Dù anh không nhớ ra một số chuyện nhưng lại cảm thấy có thể ở bên Diệp Vi Vi và Tiểu Hắc là một hạnh phúc mỹ mãn.
Ánh mắt anh chuyển sang nhìn về hướng bụng Diệp Vi Vi, rồi duỗi tay ra muốn chạm vào nó nhưng lại sợ hãi thu tay lại, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh hiện tại có thể ở bên cạnh cô mới là quan trọng nhất, còn về những mặt khác thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
"Giúp anh, chiếu cố Vi Vi."
Dù trên người Vi Vi cất giấu sức mạnh đáng sợ quỷ dị như vậy nhưng trong mắt Phong Sở Mạc cô vẫn là cô bé cần được chăm sóc.
Vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Lời vừa dứt, bóng dáng của người đàn ông hoá thành một tầng sương khói, dung nhập vào lục lạc đang được Diệp Vi Vi nắm chặt ở trong tay.
Cảm giác được cô nắm rất tốt, rất an tâm.
Miêu Linh lại nhìn thấy Diệp Vi Vi giống như đang hôn mê, lại xem xét nhiệm vụ quan trọng mà sếp giao cho mình, chòm râu của nó nhếch lên, xem xem, vẫn là cần nó ra tay mà.
"Ting" một tiếng, thang máy mở ra.
"Diệp Vi Vi, cô sao thế?"
Là Chu Hàm Ngọc, thang máy của công ty đột nhiên bị hỏng, ngừng ở nửa đường, anh ta bị Diệp Vi Vi hố một phen, vốn dĩ muốn tìm cô tính sổ, ai ngờ được Diệp Vi Vi bị xui xẻo như vậy, vào cái thang máy chạy nửa đường bị đứng yên.
Càng xui xẻo chính là nghe nói bên trong chỉ có một mình Diệp Vi Vi, Chu Hàm Ngọc thầm nghĩ là Diệp Vi Vi đào hố anh ta như thế thì để cô ở bên trong một lúc đã.
Nhưng hàng động lại trái ngược, anh ta liền cầm điện thoại gọi cho công ty phụ trách bảo trì thang máy nói có người mắc kẹt, bảo bọn họ nhanh chóng phái người tới cứu người! Nếu không phải Chu Hàm Ngọc gọi điện, vào thời gian tan tầm như này, sẽ không có người tới nhanh để xử lý.
"Kỳ quái, cái thang máy này không bị trục trặc gì, sao tự nhiên dừng giữa đường."
Một nhân viên bảo trì nghi hoặc gõ vài cái, sau một tiếng tí tách, hắn cúi đầu thốt lên: "Máu."
Tên này choáng váng ngã xuống, mấy tên đi cùng nghe tiếng kêu còn tưởng đã xảy ra án mạng.
Khó khăn cạy ra cửa thang máy, ngoài Chu Hàm Ngọc mấy người khác cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong không có án mạng nghiêm trọng gì, chỉ là trên sàn có mấy giọt máu thôi, không có người chết.
Nhưng Chu Hàm Ngọc lại nóng lòng, vội vàng vọt vào xem Diệp Vi Vi đang dựa vào vách thang máy, rũ đầu, nhắm mắt.
"Diệp Vi Vi, mau tỉnh lại, cô còn chưa xin lỗi tôi đấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]