Diệp Vi Vi bị xương trắng bắt lấy, kéo lê trên mặt đất, trên người cô sớm đã không có bất luận vật gì để che đậy thân thể, da thịt mềm mại bị sàn nhà cọ xát ra vô số vết thương nho nhỏ, nóng rát đau đớn, đợi đến khi dừng lại, thở hổn hển một hơi, ngay cả hô hấp cũng đau, cô ngước mắt, thứ cô trông thấy chính là gương mặt lạnh lẽo tinh xảo kia của Phong Sở Ý, cặp mắt đen kịt mà ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy đáng sợ kia, thậm chí, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Diệp Vi Vi thì, trở nên cong cong.
Phong Sở Ý vươn tay, giơ mặt nghiêng đã máu me nhầy nhụa của Diệp Vi Vi lên, hơi thở âm lãnh của cô ta làm cho thân thể mà Diệp Vi Vi cho rằng đã không có cảm giác kia lại lần nữa rùng mình một cái: "Anh cả vẫn luôn phòng bị tôi như vậy, không nghĩ tới, đến cuối cùng, là cô giúp tôi một ân huệ lớn. Tôi muốn cảm ơn cô, giúp tôi giam lại thân thể của anh cả, nếu không thì, tôi làm sao có thể hấp thụ tất cả những tên bên ngoài vẫn luôn tự do có gan không nghe lời tôi kia, lại làm sao trở nên mạnh mẽ như vậy cơ chứ, tuy nhiên, tôi cũng rất tức giận."
Cặp mắt cong cong làm ra hình dạng cười cười kia, bỗng nhiên như biến thành rắn vậy, ngưng tụ ra mũi nhọn sắc bén: "Anh cả là của tôi, tôi là xương của anh cả, ý nghĩa tồn tại của tôi, chính là ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/2974412/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.