Chương trước
Chương sau
Ra chap nhanh tại dembuon và truyen hd

Phong Sở Ca thẫn thờ nhìn những gì đang diễn ra trước mặt, những thay đổi của Phong Sở Ý khiến anh ta không thể nào tin được, sự tiêu vong của cô ta, càng khiến cô ta đau đớn hơn.

Anh ta nhìn bóng dáng gần như trong suốt của Phong Sở Mạc: "Anh cả"

Giọng điệu rất gian nan và bối rối.

"Nhà họ Phong chỉ còn lại có mình mày, vậy thì mày cũng nên đi đi."

Phong Sở Mạc đột nhiên nói, không cho phép Phong Sở Ca phản kháng, giọng nói của Phong Sở Mạc vừa rơi xuống, Phong Sở Ca đã bị ném ra khỏi biệt thự.

Những món đồ nội thất cổ kính và quý giá đã trải qua vô số năm tháng liền bị vỡ tan ra từng mảnh một, những bức tường trang trí hoa văn đẹp đẽ đều bị nứt ra, những đồ đạc bằng sứ đều biến thành bột mịn, tiếng gió thổi quét qua không gian từng tấc một, Phong Sở Mạc ngồi ở một chiếc ghế dài, bên cạnh, lò sưởi trong tường lại bùng cháy trở lại, giống như quá khứ anh vốn đã quen, ngồi một mình trong căn biệt thự trống trải này, chỉ có nhiệt độ thiêu đốt trong lò sưởi làm bạn với anh, chờ đợi cái chết không biết đã đến từ bao giờ.

Rõ ràng là đã quen rồi, chết là giải thoát, hồn phi phách tán là giải thoát hoàn toàn, nhưng, vì sao, vị trí trái tim lại đau đến vậy, là không cam lòng sao!

Tay của người đàn ông, ấn vào vị trí mà chiếc kim trâm đã từng đâm vào, hiển nhiên trái tim của anh, đã bị mất lâu rồi.

Ngôi biệt thự cổ kính của nhà họ Phong đang sụp đổ từng chút một, bóng ma ảm đạm từ trong ra ngoài, cây cỏ xanh tươi héo úa chết chóc, rêu xanh biến thành chất có màu trắng có mùi tanh hôi, giữa những cánh hoa hồng lăn tăn, là máu lặng lẽ chảy, trong rừng cây không tiếng động, truyền ra tiếng xương cốt vỡ vụn, giữa những viên gạch, đá, ngói lần lượt xuất hiện vết máu màu nâu đỏ, dưới mặt đất, là tiếng suối chảy ầm ầm của âm phủ.

"Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, đi đâu, về đâu, nên ở lại, thì ở lại, nên đi, thì cũng giữ không được"

An Nhiên đứng trên nóc xe, nhìn cảnh tượng tan hoang phía xa, vừa hít mây nhả khói, vừa lẩm bẩm điều gì đó.

"Tất cả những người bên trong, đều đã chết sao?"

Vết thương trên người và trên mặt của Diệp Vi Vi không biết vì sao đều tiêu biến đâu mất, An Nhiên chạy vọt vào biệt thự nhà họ Phong, nhưng lại không tìm thấy Diệp Vi Vi, mà chỉ thấy một số người lẽ ra là đã chết nhưng lại không chết, người tuy sống nhưng mà đã chết như vậy, đúng lý nên trở về U Minh từ lâu rồi, nhưng họ vẫn còn sống ở thế giới này, cho nên An Nhiên đã tiễn họ một đoạn đường.

Anh ấy và Tô Diêu tìm thấy Diệp Vi Vi ở bên ngoài biệt thự của nhà họ Phong, lúc đó Diệp Vi Vi đang hôn mê, cả người chỉ được quấn trong một chiếc chăn.

Đầu ngón tay của Diệp Vi Vi nắm chặt mép chăn, đâm vào, tay có chút đau, ngày hôm đó tỉnh lại từ trong mộng, mới nhớ ra, cái chăn này nằm dưới đất.

"Đúng vậy, bọn họ đều đã chết."

An Nhiên bật ra một cục than hồng, trong nụ cười ngả ngớn đó, cũng ẩn chứa một vài cảm xúc khó giải thích.

--



Xe chạy tốc độ không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại xóc nảy hai lần, để lại phía sau đống phế tích đã mai một của dinh thự nhà họ Phong.

Diệp Vi Vi vẫn luôn ngây người, vùi trong chăn không nói tiếng nào, Tô Diêu có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc lại không dám hỏi cô đã trải qua chuyện gì.

Trong xe yên tĩnh đến mức, khiến người ta cảm thấy khó nhịn một cách kỳ lạ, Tô Diêu bèn thuận miệng hỏi An Nhiên bên cạnh đang lái xe, oán nữ là cái gì.

"Oán nữ à"

An Nhiên thở dài một tiếng: "Đó chính là bản chất xấu xa và độc ác nhất của con người."

"Nhà họ Phong trăm năm"

Người đàn ông cười nhạo một tiếng, tiếng cười đầy mỉa mai, Tô Diêu đột ngột vỗ vai An Nhiên một cái: "Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh, đừng có úp úp mở mở!"

"Nè, Tô bà cốt, cô đừng có thô lỗ như vậy chứ, coi chừng không lấy chồng được à, nè, tôi vẫn đang lái xe nha!"

Ngay khi tay lái trong tay An Nhiên vừa xoay, liền có một cú đâm, cả ba người đều bị giật mình sợ hãi một chút.

Diệp Vi Vi suýt chút nữa bị đụng vào đầu, hoàn toàn hoàn hồn, lẩm bẩm một tiếng, nhưng cũng không thể nói gì được với ân nhân cứu mạng của mình, Tô Diêu cũng ngượng ngùng, không dám nhìn vẻ mặt đang trừng mắt tức giận của An Nhiên, quay đầu lại hỏi Diệp Vi Vi có bị đụng vào chỗ nào không.

"Cái cô này!"

An Nhiên nghiến răng: "Tôi không chết trong ngôi nhà ma có tuổi đời hàng thế kỷ đó, mà suýt chút nữa là đã chết dưới tay cô rồi."

Oán nữ xuất hiện, thay vì nói là lệ quỷ hóa hình, không bằng nói là do con người tạo ra thì đúng hơn.

"Biệt thự nhà họ Phong, hẳn là đã được xây dựng trên hố tử thi."

Giọng nói của An Nhiên sâu kín, như ẩn chứa lực lượng thần bí và kỳ lạ nào đó, khiến cho Diệp Vi Vi và Tô Diêu đều không thể không nghe đến xuất thần.

"Trên đời này, có một loại trận pháp phong thủy, có thể khiến cho người ta trở nên giàu có, công việc thuận lợi, đạt được điều mình muốn, biến nguy thành an, mà không cần phải trả bất cứ giá nào."

"Tốt như vậy sao? Không thể nào!"

Tô Diêu theo bản năng liền phủ định, cô ấy tuy không phải là truyền nhân chính tông của Đạo gia, nhưng gia đình cũng có hiểu biết sâu sắc, cho nên hiểu rất rõ sức mạnh của nghiệp và quả báo, có được cái này, thì tất nhiên phải mất cái khác, có càng nhiều, thì mất cũng càng nhiều.

"Hiệu quả của trận pháp phong thủy đó rất tốt và rất nhanh. Đó là cấm thuật của Đạo gia. Cho nên cần phải lấy một nơi cực hiểm cực ác, tại trung tâm của nó, xây dựng nhà tổ, sáng lập từ đường, đem vận mệnh của cả tộc, cùng hoà hợp lại với các nơi hiểm ác đó, biến cực hiểm ác, thành cực may phúc, biến bất hạnh thành may mắn, biến khổ sở thành an nhàn. Nghe nói nhà họ Phong từ đời đầu tiên đã bắt đầu cắm rễ tại đây, đến giờ vẫn luôn suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua phong ba lớn nào, mỗi khi có chuyện đều biến nguy thành an, từ đời này sang đời khác, thế hệ này sang thế hệ khác, tuy gia tộc vẫn ở thành phố A, nhưng tầm ảnh hưởng của gia tộc lại lan rộng ra một số quốc gia khác."

An Nhiên mỉm cười, quay đầu lại, nhưng thứ hiện lên trong mắt anh ấy lại là sự giễu cợt: "Nhưng chỗ duy nhất không tốt, chính là trong mỗi thế hệ của nhà họ Phong, đều có rất nhiều người chết oan chết uổng, cho dù là trong tộc chính hay tộc nhánh, đều sẽ chết một cách khó hiểu, sự phú quý của gia tộc được truyền lại, yêu cầu phải trả giá, cho nên tất nhiên cũng sẽ truyền lại đồng giá. Nhìn 'người' trong nhà của nhà họ Phong hôm nay, có lẽ đã chết sạch chẳng còn ai cũng nói không chừng."



"Còn Phong Sở Ý?"

Diệp Vi Vi không khỏi mở miệng hỏi, cô muốn biết, Phong Sở Ý đến tột cùng là gì, và Phong Sở Mạc là gì mà khiến Phong Sở Ý kiêng kỵ như vậy.

"Oán nữ giả, là tập hợp những oán khí của những cái chết bất thường của những người ruột thịt trong gia đình hội tụ thành một thân thể oán linh. Họ căm thù thế gian, lòng dạ độc ác, coi người sống là mối hận của mình, và họ thích nhất là máu tươi và giết chóc. Thành thật mà nói, hôm nay chúng ta thật may mắn. Nhìn cái dáng vẻ của oán nữ đó, trên người cô ta không chỉ hội tụ những nỗi oan của chính những người thân ruột thịt của mình, mà còn có hơi thở của bao oan hồn khác. Vậy thì hãy nghĩ thử xem, trong biệt thự, ngoài biệt thự, mấy năm nay, đã gia tăng không biết bao nhiêu là oan hồn rồi."

*Oán nữ giả: người phụ nữ đầy phẫn nộ và oán hận

Lời nói của An Nhiên, đều khiến cho Diệp Vi Vi và Tô Diêu không khỏi rùng mình.

"Đúng vậy, đã giết bao nhiêu người rồi, nhà họ Phong, đúng là tạo nghiệt mà."

Những gì Tô Diêu nghĩ đến là khuôn mặt ma quái đáng sợ trong bóng đen đằng sau Phong Sở Ý, còn những gì Diệp Vi Vi nghĩ đến là những xác chết đáng sợ mà cô nhìn thấy trong rừng. Rất nhiều xác chết chưa phân hủy hoàn toàn, đó sẽ chỉ là những người đã chết trong những năm gần đây mà thôi.

Cô còn nghĩ, mình thật sự đã làm sai, đáng lẽ không nên nghe lời của Phong Sở Ý nói, lấy cây trâm đâm vào ngực của Phong Sở Mạc, cô mở miệng, còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại thấy dáng vẻ của An Nhiên đang trêu chọc Tô Diêu. Khi thấy như thế này, cô đột nhiên mất hứng, Phong Sở Mạc đã táng thân trong ngôi nhà ma cùng với Phong Sở Ý, Phong Sở Ca và tất cả những người trong gia đình họ Phong, tuy cô thật sự đã biết anh vô tội, nhưng cô có thể làm gì được đây?

Cô cần nên quên đi ký ức về ngôi nhà ma ám đó, và những cơn ác mộng đêm đó cũng nên quên đi, cô là Diệp Vi Vi, là Diệp Vi Vi không thể bị đánh bại.

Diệp Vi Vi nghĩ tới đây, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn chung quanh đã thoát khỏi vẻ hoang vắng, dần dần nhìn thấy cảnh vật con người đông đúc, trong lòng cũng từ từ lắng lại.

Tô Diêu nhìn có vẻ như đang đùa giỡn với An Nhiên, nhưng thật ra, cô ấy vẫn để ý đến Diệp Vi Vi, mãi cho đến lúc này, cô ấy mới có thể bỏ được tảng đá lớn trong ngực xuống.

Cô ấy không biết Diệp Vi Vi đã trải qua những gì trong biệt thự nhà họ Phong, nhưng cô ấy biết, những việc đó chắc chắn là không hề dễ chịu, Diệp Vi Vi vốn là người vô tư không lo lắng đến vấn đề gì, không quan tâm đến chuyện lớn nhỏ, vậy mà trong mắt cũng nhiễm ưu sầu. Tất cả những gì cô ấy có thể làm, chỉ là bồi Diệp Vi Vi, giúp cô quên đi những chuyện đó.

"Nè, Tô bà cốt, lần này tôi xuất lực lớn như vậy, suýt chút nữa thì đã chết trong ngôi nhà ma đó rồi, không được, cái giá mà cô hứa trả tôi là làm người hầu của tôi một tháng vẫn là quá ít, ba tháng, phải cộng thêm ba tháng nữa."

An Nhiên đưa ra ba ngón tay.

"Đi chết đi!"

Tô Diêu hất bàn tay của An Nhiên ra.

"Răng rắc" một tiếng, hóa thành trái tim kết tinh xuất hiện một vết nứt, có một bàn tay già nua, liền đè lên trái tim tinh huyết đó, hồi lâu sau: "Chạy thoát!"

Lẩm bẩm, một tiếng cười âm trầm chợt vang vọng: "Ngươi trốn không thoát đâu"

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.