Chương trước
Chương sau
Diệp Vi Vi xoay người lại, không thấy bóng dáng của tên đàn ông khốn kia đâu, còn Tiểu Hắc vẫn nằm ở tư thế cứng đờ trên mặt sàn, Diệp Vi Vi thuận tay túm lấy chiếc gối trên giường ném mạnh vào ven tường! Tức giận đến nổi đôi mắt đỏ lên.

Miêu linh thành công bắt được chiếc gối, thừa dịp Diệp Vi Vi tức giận, lén nhét chiếc gối mềm như bông vào sâu trong ổ mèo, nếu không tìm kỹ sẽ không bao giờ tìm thấy, rồi nó thoải mái dễ chịu ghé lên mặt gối mềm, ổ nó thơm ngào ngạt, đây mới đúng là cuộc sống tốt đẹp của mèo, còn boss lại thích cái xác thối của nó, thế thì nó xin nhường, miêu linh tỏ vẻ, mình không có khuynh hướng thích tự ngược.

Lời chửi thề của Diệp Vi Vi không thô tục lắm, chỉ lặp đi lặp lại vài câu, vấn đề là, có một câu trong đó là cái gì mà, anh không phải là đàn ông, nếu là một người đàn ông, không đúng, là đàn ông chắc chắn chịu không nổi.

Phong Sở Mạc không còn quan tâm đến việc phải làm sạch tất cả tử khí trong xác miêu linh, anh ta liền cố gắng mở mắt, há miệng, phát ra một tiếng mèo kêu cực kỳ khàn khàn.

Tiếng thô ráp như giấy nhám cọ vào kính vậy, rất chói tai, Phong Sở Mạc vô thức cau mày, ngậm miệng, sao anh có thể phát ra một tiếng không hay như vậy trước mặt Diệp Vi Vi.

"Tiểu Hắc?"

Diệp Vi Vi có chút không dám tin, ngồi xổm xuống, đối diện với cặp mắt đặc biệt đen, đặc biệt Tiểu Hắc, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết:



"Tiểu Hắc, mày thật sống lại rồi, xem ra cái tên Phong Sở Mạc kia cũng không phải vô dụng!"

"Thật tốt quá!"

"Tiểu Hắc, mày không biết đâu, mày tại đồn cảnh sát đột nhiên giống như chết, làm chị lo lắng gần chết, nhưng mà chị rất thông minh, vẫn ôm lấy mày ở trong lòng, không để người khác nhìn thấy bộ dạng chết của mày."

Nó không giống bộ dáng như chết, đó chính là đã chết, Phong Sở Mạc bổ sung thêm, nó đã chết từ lâu rồi, thuận miệng nói một câu, và không có ai đặc biệt chú ý đến việc Diệp Vi Vi ôm con mèo là sống hay chết.

Cô gái ngốc nghếch này, Phong Sở Mạc khinh bỉ, nhưng, nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt, có chút ấu trĩ, xin được khen ngợi của Diệp Vi Vi, đôi mắt mèo đen kịt đó, phảng phất như có ánh sáng nhợt nhạt, cực kỳ xinh đẹp.

Sau đó, Phong Sở Mạc duỗi một móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng, dịu dàng, đặt lên mu bàn tay của Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi đầu tiên có chút khó tin, ngay sau đó, nhanh chóng trở tay nắm lấy móng nhỏ của đối phương, liền nhận lấy cành ô liu do Phong Sở Mạc đưa cho, như thể đã nhận được một món quà tuyệt vời nhất thế giới, cười đến mặt mày đều cong cong, giống như trăng non, làm tim người đong đưa theo, nhất thời không thể ổn định lại.

Nhịn không được, Phong Sở Mạc theo phản xạ duỗi móng vuốt còn lại ra, như khi còn hình người, muốn dùng hai tay ôm lấy Diệp Vi Vi.

Một tiếng "Răng rắc" vang lên, một tiếng rất giòn rất là giòn, Diệp Vi Vi và Phong Sở Mạc đều cứng đờ tại chỗ, cô nhìn móng vuốt vặn vẹo kỳ quái của Phong Sở Mạc ở trước mắt mình quặp xuống.



"Tiểu Hắc, mày không đau chứ?"

Con mèo đen bình tĩnh, không đau so với người không tàn tật, Diệp Vi Vi!

Thi thể này chưa được làm nóng, các dây thần kinh cảm giác tạm chưa được nối liền.

Bộ dạng bình tĩnh của mèo đen làm Diệp Vi Vi cảm thấy tâm tư đối phương khó dò, không khỏi bưng kín mặt sợ hãi:

"Tiểu Hắc, thật ra mèo có khuyết điểm trên cơ thể, càng làm người ta đau lòng."

Tiểu Hắc tinh quái, mẹ nó, nhất định liếc mắt một cái biết mình nói dối, nếu không, Diệp Vi Vi khẳng định muốn vu oan lên người khác.

Phong Sở Mạc nghiêng nghoẻn cái đầu, không rõ Diệp Vi Vi có ý tứ gì.

"Tiểu Hắc, chị sai rồi, oa oa, chị thật sự sai rồi, không nên lay động mày mạnh vậy lúc mày chết, chị hại mày gãy mất chân rồi, biến thành con mèo què, nhưng mà, Tiểu Hắc, mày yên tâm, chờ chị nhận được lương người mẫu, chị nhất định đưa mày đến bệnh viện chữa trị đàng hoàng, cố gắng khôi phục lại dáng hiên ngang hoàn mỹ của mày càng sớm càng tốt, mày sẽ lại là một chú mèo đẹp trai, đến lúc đó, vẫn là con mèo phú soái trong dàn mèo mỹ nữ tranh đoạt mày!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chế Ngự Nam Thần
3. Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ
4. Chú Nhỏ
=====================================

Diệp Vi Vi hơi chột dạ, chột dạ vì làm gãy chân Tiểu Hắc, chột dạ vừa quên bảo Phong Sở Mạc chữa lành cả chân cho Tiểu Hắc.

Cô vừa hứa hẹn, vừa khóc, khóc như có gì đó chết vậy, nhưng vẫn trộm nhìn biểu cảm mèo đen bên cạnh.

Biểu cảm của mèo thật sự kém hơn người rất nhiều, cô quan sát hồi lâu, cũng không phát hiện có gì hữu dụng, cảm giác duy nhất là, ưm hưm, Tiểu Hắc quả nhiên vẫn là Tiểu Hắc kia, có bộ dáng siêu cấp đáng sợ!

Đôi mắt độc ác của Phong Sở Mạc dán lên mặt không có một giọt nước mắt nào của Diệp Vi Vi, đây điển hình là có sấm sét nhưng không mưa.

Tuy nhiên, Diệp Vi Vi đối xử với Tiểu Hắc rất chân thành, so với thái độ vừa rồi mà Diệp Vi Vi đối với người khác, Phong Sở Mạc có chút vui mừng, nhưng đáy lòng không khỏi lên men (*).

Nó chỉ là một con mèo đã hỏng, lẽ nào người của mình không cao phú soái?

(*) Giàu có đẹp trai.

(*) Ghen tị
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.