Diệp Vi Vi xoay người lại, không thấy bóng dáng của tên đàn ông khốn kia đâu, còn Tiểu Hắc vẫn nằm ở tư thế cứng đờ trên mặt sàn, Diệp Vi Vi thuận tay túm lấy chiếc gối trên giường ném mạnh vào ven tường! Tức giận đến nổi đôi mắt đỏ lên.
Miêu linh thành công bắt được chiếc gối, thừa dịp Diệp Vi Vi tức giận, lén nhét chiếc gối mềm như bông vào sâu trong ổ mèo, nếu không tìm kỹ sẽ không bao giờ tìm thấy, rồi nó thoải mái dễ chịu ghé lên mặt gối mềm, ổ nó thơm ngào ngạt, đây mới đúng là cuộc sống tốt đẹp của mèo, còn boss lại thích cái xác thối của nó, thế thì nó xin nhường, miêu linh tỏ vẻ, mình không có khuynh hướng thích tự ngược.
Lời chửi thề của Diệp Vi Vi không thô tục lắm, chỉ lặp đi lặp lại vài câu, vấn đề là, có một câu trong đó là cái gì mà, anh không phải là đàn ông, nếu là một người đàn ông, không đúng, là đàn ông chắc chắn chịu không nổi.
Phong Sở Mạc không còn quan tâm đến việc phải làm sạch tất cả tử khí trong xác miêu linh, anh ta liền cố gắng mở mắt, há miệng, phát ra một tiếng mèo kêu cực kỳ khàn khàn.
Tiếng thô ráp như giấy nhám cọ vào kính vậy, rất chói tai, Phong Sở Mạc vô thức cau mày, ngậm miệng, sao anh có thể phát ra một tiếng không hay như vậy trước mặt Diệp Vi Vi.
"Tiểu Hắc?"
Diệp Vi Vi có chút không dám tin, ngồi xổm xuống, đối diện với cặp mắt đặc biệt đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-am-nay-co-chut-khong-de-nuoi/2973016/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.