Edit: Ryal
Uông Sở Lương hoàn toàn không ngờ được Lương Hiệt sẽ nói vậy.
Y siết chặt ga trải giường, khẽ nhíu mày: "Tôi cứ nghĩ em sẽ thích tôi giống người ta".
"Không phải, hai người giống nhau thật, nhưng em không muốn thấy anh cố học theo em ấy để làm em vui". Lương Hiệt lại châm thuốc. "Em không thoải mái, anh là anh, không cần học theo ai cả".
"Nhưng tôi không giống người ta thì em cũng đâu có thích tôi".
"Ai bảo thế, em nói rồi mà". Lương Hiệt lại dùng khẩu hình như bị dính hồ vào miệng. "Em thích anh".
"Hở?". Uông Sở Lương mất kiên nhẫn, đánh hắn một cái. "Ăn nói cho đàng hoàng!".
"Thích anh!". Lương Hiệt cũng mất kiên nhẫn, nói thích mà còn lườm người ta.
Số tuổi đã đến đầu ba cả rồi mà cứ quanh đi quẩn lại, chẳng ai ăn nói được cho đàng hoàng.
Uông Sở Lương bật cười, giơ tay nhéo mặt Lương Hiệt: "Sao? Nói thích tôi thôi mà bực đến thế à?".
"Chậc, sao anh soi mói dữ vậy?". Lương Hiệt túm chặt tay y, rồi lại bóp mạnh mông Uông Sở Lương một cái. "Em, em ngượng mà".
"Em mà cũng biết ngượng cơ đấy?". Cuối cùng Uông Sở Lương cũng được dỗ dành, không bắt bẻ hắn nữa, chỉ muốn vừa huýt sao vừa thay ga trải giường.
"Biết chứ sao không? Anh tưởng da mặt em dày hơn tường thành thật đấy à?". Lương Hiệt lại ôm lấy y từ sau lưng. "Em nói thật đấy, anh đừng có nhớ ông anh kia nữa".
Uông Sở Lương khựng lại, im lặng một chốc rồi hỏi: "Em có muốn biết chuyện ngày xưa của tôi và người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/955946/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.