Edit: Ryal
Uông Sở Lương nghĩ: Hay mình dứt khoát nhỉ, cứ giằng co qua lại không mệt à?
Nhưng nếu không nhận được sự khẳng định từ Lương Hiệt thì y lại thấy không yên.
Nói cho cùng thì y vẫn không tin chính mình, không tin mình bây giờ có thể thắng được mình hồi thiếu niên.
Sao càng sống càng thụt lùi thế nhỉ? Những tự tin và thu hút của y đi đâu mất rồi?
Uông Sở Lương nói: "Lông cưu em cọ vào mặt tôi này".
Đúng là rõ mất hứng, Lương Hiệt tức khắc chậc lưỡi một tiếng rồi buông y ra.
Uông Sở Lương quăng cái khăn ướt trong tay vào thùng rác, tỏ vẻ bâng quơ: "Em bảo quên đi người trong hồi ức, quý trọng người trước mắt, thì nói tôi nghe xem sao tự dưng em lại muốn quý trọng?".
Giữa hai người có một số việc chưa rõ ràng.
Lương Hiệt chưa hút hết điếu thuốc, cuộc ái ân không thoải mái, nhưng lời cần nói thì rốt cuộc cũng đã được thốt lên.
Thực ra dạo gần đây Lương Hiệt luôn muốn nói.
Nhưng rồi hắn lại tự thuyết phục chính mình, vẫn ôm một tia ảo tưởng với Uông Lâm.
Hắn luôn nghĩ, lỡ đâu một ngày nào đó Uông Lâm lại xuất hiện thì sao?
Đó chính là mối tình đầu, là ánh trăng sáng, là mối tương tư không thể gạt bỏ.
Lương Hiệt vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc, nên hắn không dám nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa mình và Uông Sở Lương.
Thực ra hai người đã thân mật đến thế rồi, làm gì có chuyện không rung động? Nhưng chẳng ai dám mở lời, nếu không phải hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/955945/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.