Cuộc sống của Uông Sở Lương rất nhạt nhẽo, niềm vui lớn nhất là trêu Lương Hiệt, ghẹo con, giỡn sư huynh.
Ba người này là đủ để y vui rồi.
Y cầm cốc nước, tủm tỉm nhìn ông chủ phòng tranh ở phía đối diện đang lòng vòng bước tới, chủ động đứng dậy lên tầng.
Uông Sở Lương nhìn thoáng qua phần việc mới xong một nửa, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định lên trên ngủ.
Về mặt công việc thì y khác hẳn sư huynh, trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy, đến ngày hẹn thì có "thành quả" là được.
Lúc trước sư phụ bảo y không có "tinh thần nghề nghiệp" giống sư huynh, Uông Sở Lương cũng chẳng thèm để ý, vui là được.
Sư huynh có để dành cho y một căn phòng nghỉ nhỏ trên tầng hai, có giường đơn, phần không gian còn lại chất đầy những vật linh tinh.
Thật ra Uông Sở Lương chẳng mấy buồn ngủ, nhưng không ngủ thì y lo chết mất, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lương Hiệt ở bên Kha Địch là đã thấy ruột gan cồn cào.
Tự đào hố, tự chôn mình dưới hố luôn.
Y nằm trên chiếc giường nhỏ, bật nhạc nhẹ.
Uông Sở Lương vừa thiu thiu vào giấc đã nghe tiếng chuông điện thoại reo vang.
Người gọi là Lương Hiệt, y đợi một lúc mới bắt máy.
"Sao đấy?". Uông Sở Lương mơ màng, giọng cũng dinh dính, vừa nghe đã biết đang ngái ngủ.
"Anh đang làm gì?". Lương Hiệt hỏi. "Sao em nhắn tin mà không trả lời?".
"Mệt lắm, đang ngủ". Uông Sở Lương duỗi tay kéo rèm cửa ra một khe nhỏ xíu.
Mới bốn giờ hơn, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/238972/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.