Tiêu Mộ Vũ nói không nhanh không chậm nhưng lại khiến người khác chấn động, mấy người Lưu Nguy bỗng nhiên mở to hai mắt, mới xem như bừng tỉnh đại ngộ.
Kết luận như vậy cũng làm Trần Tây trợn mắt há hốc mồm, hắn ngẩn người nói: "Những điều cô vừa nói thật là tin tức mấu chốt, bằng không chúng ta đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì."
"Những thứ này đã sớm lộ ra, chỉ là lúc trước tôi không rõ nguyên nhân, hiện tại có được manh mối, càng chứng thực chúng tôi suy đoán, cũng khôi phục sự thật của vấn đề." Thẩm Thanh Thu nói xong, tiếp tục quan sát đồ vật trong phòng.
"Còn có một vấn đề, bà lão làm sao biết được đám người chết kia sẽ biến thành người da?"
"Vậy phải hỏi lão thái bà này rồi." Tiêu Mộ Vũ liếc hướng bà lão.
Đêm nay không ai có thể chợp mắt được, hừng đông lên, vài sợi ánh sáng nhạt dâng lên tới, bà lão cả người đều mất tự nhiên mà run rẩy một chút, từ từ nhắm lại đôi mắt trắng dã, như thể bà ta đang ngủ.
Thôi Tiêu Toàn đánh cái ngáp, sau đó thấp giọng nói: "Bà lão sắp khôi phục thần trí hả?"
Không có người trả lời, tất cả mọi người đang chờ hừng đông, chờ đợi bà lão tỉnh lại.
Bên ngoài trời đã sáng, suốt một đêm từng người bọn họ ngồi trong đại sảnh nhìn bên ngoài cửa sổ, sau khi trải qua kinh tâm động phách chỉ còn lại mỏi mệt khó có thể diễn tả.
"Các người thật không sợ chết." Tiếng nói khàn khàn già nua vang lên, đem sự chú ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969354/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.