Mặc dù cuộc đối thoại giữa Thẩm Thanh Thu cùng Trần Tây không rõ ràng với một số người, nhưng họ cũng hiểu một điều, Thẩm Thanh Thu biết trước sẽ có người đi mở cửa phòng bà lão.
Vì thế sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ đều hướng ánh mắt về Thẩm Thanh Thu, bên trong thần sắc phức tạp, mang theo một chút thất vọng cùng oán trách.
Thẩm Thanh Thu thấy được rõ ràng, nhưng cũng không để ý. Bọn họ sống hay chết, bọn họ thích hay ghét nàng, đều đối nàng không quan hệ. Trên thế giới này người có số phận bi thảm rất nhiều, người bỏ mạng cũng rất nhiều, có thể sau khi chết còn cơ hội sống lại, nàng có quan tâm cũng vô ích.
"Các cô thấy chết mà không cứu cũng không sao, nhưng cửa này là tôi mở ra, tôi muốn đi vào trước nhất." Lời này Trần Tây là hướng về hai người Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu nhẹ lui một bước, gật gật đầu: "Tự tiện."
Vài người khác nhìn Trần Tây một mình đi vào phòng bà lão, đều có chút chần chừ, không biết có nên theo sau hay không.
Mà bà lão bị trói kín mít còn đang giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp tựa như dã thú, làm người khủng hoảng lại tâm phiền ý loạn.
Thẩm Thanh Thu bị bà ta nhiễu phiền lòng, duỗi tay che che lỗ tai, đúng lúc này Tiêu Mộ Vũ đi qua, mặt vô biểu tình mà cầm lấy vải vụn nhét vào miệng bà lão, tức khắc thế giới thanh tịnh.
Thôi Tiêu Toàn:......
Thẩm Thanh Thu thấy thế con ngươi xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969353/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.